Edit: Mina
Hạ Mộc sửng sốt, trước nay anh chưa bao giờ nói những câu buồn nôn qua điện thoại, dù ngày trước đi công tác hơn mười ngày, anh cũng không nói những lời như vậy.
Bên kia an tĩnh, đang chờ cô trả lời.
Đến nỗi nhớ anh không, cô cũng không biết nói sao, bởi vì chuyện của em gái, cả ngày tâm trạng cô rối bời, không có thời gian cho tình yêu trai gái, nhưng khó hiểu là, sau khi nghe thanh âm của anh, cô bỗng bình tĩnh trở lại.
Cô nói: "Nhớ, rất nhớ."
Khóe môi Kỷ Tiện Bắc hiện lên ý cười, "Bảo bối, ngủ ngon.
"Anh bận, Hạ Mộc cúp điện thoại chuyển thành âm tĩnh đặt sang một bên. Nằm trên giường không ngủ được, cô ngồi dậy nhìn ngoài cửa sổ. Thị trấn vùng ngoại thành không khác làng xóm vùng nông thôn là bao, ngoại trừ đường đi thuận tiện hơn chút thì 11 giờ rưỡi đèn đường đã tắt. Thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi vang lên, còn lại đều luôn yên ắng. Bỗng nhiên không biết chó nhà ai sủa"gâu gâu
", sau đó những con chó nhà lận cận cũng bắt đầu sủa theo. Tiếng sủa oẳng oẳng không dứt. Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng im lặng. Hạ Mộc vẫn luôn chờ em gái, gần 1 giờ đêm Hạ Nam mới trở về, trong sân truyền đến tiếng xe đạp điện, cô đứng dậy xuống giường. Chốc lát Hạ Nam đi lên, cô ấy vỗ vỗ ngực:"Ai da, chị suýt nữa hù chết em rồi!
"Trong phòng đột nhiên có bóng người đi lại, cô ấy hốt hoảng. Hỏi Hạ Mộc:"Sao chị vẫn chưa ngủ thế?"
"Quen ngủ muộn, giờ này chưa buồn ngủ." Hạ Mộc rót cốc nước cho em gái.
"Tiểu Nha có tỉnh dậy không?"
"Tỉnh một lần, muốn đi tiểu, có lẽ do buổi tối ăn nhiều dưa hấu." Hạ Mộc đưa em gái cốc nước.
"Buổi tối em không cho con bé ăn dưa hấu cũng không cho uống nước, hầu như nửa đêm con bé không tỉnh lại.
"Hạ Nam ngồi xuống trước bàn, bận rộn cả đêm, chân tay rã rời. Hạ Mộc cũng kéo chiếc ghế ngồi xuống, đèn bên ngoài không bật, mượn ánh đèn trên hành lang, trong phòng coi như sáng sủa, cô hỏi em gái:"Ngày nào em cũng nửa đêm mới về, không sợ sao?"
"Cũng bình thường."
Hạ Nam cười: "Quen rồi, em đạp xe nhanh, không sao đâu."
"Không phải em nói muốn từ chức à, nói với quản lý chưa?"
"… À, là thế này, đêm nay quản lý của bọn em không tới."
"Lại diễn!"
Hạ Nam nhấp môi, không biết nói gì.
"Tiền là chuyện nhỏ, an toàn là chuyện lớn." Hạ Mộc cố ý dọa em gái:
"Nếu em xảy ra chuyện gì, một mình Tiểu Nha sẽ sống sao, em đã nghĩ tới chưa? Vốn dĩ bà nội con bé trọng nam khinh nữ, không thích con bé, em thật sự muốn trông cậy vào bà nội con bé nuôi nấng con bé sao?"
Hạ Nam hơi há mồm, lại không nói, dùng sức nắm cốc thủy tinh.
Hạ Mộc rèn sắt khi còn nóng: "Hôm nay từ chức đi, sau này chỉ đi làm sáng ở cửa hàng trang phục thôi, buổi tối ở nhà chăm sóc Tiểu Nha.
"Trong lòng Hạ Nam cũng sợ hãi, chẳng may xảy ra chuyện gì, Tiểu Nha không thể sống một mình, cô ấy gật đầu, nói rằng hôm nay sẽ nói rõ ràng với quản lý. Nhưng áp lực tiền nong đặt toàn bộ lên người chị gái, cô ấy dùng sức bóp thành cốc. Buổi sáng. Hạ Nam đến cửa hàng trang phục làm việc, Hạ Mộc không đưa Tiểu Nha đi nhà trẻ mà mang cô bé đi ăn hamburger, đi khu giải trí chơi trò chơi, Tiểu Nha cực kỳ phấn khích, chơi đến vã đầy mồ hôi. Ăn cơm trưa ở bên ngoài, Hạ Mộc mang Tiểu Nha về nhà ngủ trưa."Dì cả, con ngủ mà vẫn mơ thấy trò chơi.
"Tiểu Nha mở to đôi mắt nhìn Hạ Mộc. Hạ Mộc mỉm cười:"Được, mấy ngày tới con không cần đi nhà trẻ nửa, con chỉ cần đi chơi với dì cả.
"Tiểu Nha vui vẻ ôm đùi cô nhảy tới nhảy lui. Hạ Mộc dẫn theo Tiểu Nha đi bắt xe, Tiểu Nha nói:"Dì cả, con không muốn ngồi xe, chúng ta đi bộ về nhà đi."
"Nhưng trời nóng lắm."
Tiểu Nha nói: "Dì cả, con không nóng, con muốn đi bộ.
"Hạ Mộc bị biểu cảm nghiêm túc của cô bé chọc cười, chỗ này cũng cách phòng trọ không quá xa, đi bộ mất khoảng mười mấy phút, cô liền theo ý của Tiểu Nha. Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa đặt tủ lạnh, Tiểu Nha nhìn chằm chằm vào tủ lạnh, không nói muốn ăn, nói với Hạ Mộc là:"Dì cả, con đi đường nóng quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!