Vũ Trinh không chút do dự đem móng vuốt mèo đặt trên tờ giấy lộn kia lưu lại mấy dấu chân mèo, Mai Lang Quân đã trở về.
Hắn đi lấy nước uống, nào ngờ vừa bước vào lại phát hiện trên án kỷ của mình chỉ có con ly hoa miêu không sợ người, bị hắn bắt gặp cũng không trốn, còn ngay trước mắt hắn lại hướng trên giấy đóng thêm một dấu hoa mai.
Cuối cùng Mai Lang Quân không uống hụm nước nào mà dùng toàn bộ bình nước để rửa móng vuốt cho ly hoa miêu.
Vũ Trinh cảm thấy Mai Lang Quân trông không giống người thích mèo, cho nên khi hắn dùng nước rửa móng vuốt cho nàng, Vũ Trinh thật sự kinh ngạc một chút.
Rửa xong móng vuốt, Mai Lang Quân thấy Ly Hoa Miêu vung vẩy móng vuốt ướt sũng kia, bỗng nhiên đem ấm trà đặt sang một bên, đưa tay áo của mình tới trước mặt Ly Hoa Miêu.
Ly Hoa Miêu khựng lại giây lát, rồi tự nhiên đặt bàn chân mèo lên tay áo hắn mà cọ cho khô.
Cọ xong móng vuốt, Ly Hoa Miêu nhảy qua cửa sổ rời đi, Mai Lang Quân lại tiếp tục công việc.
Ngoài song hoa ngô đồng rơi lả tả.
Vũ Trinh hóa thành mèo mướp lặng lẽ không một tiếng động bước trên mái nhà, đi một hồi, nàng dừng lại cúi đầu nhìn bàn chân trước của mình, nơi đó dính vết mực, tuy rằng đã được Mai Lang Quân rửa sạch, nhưng vết mực khó mà tẩy rửa hoàn toàn, cho nên bây giờ vẫn còn lưu lại một chút dấu vết.
Hạ móng vuốt xuống, Vũ Trinh tiếp tục tiến về phía trước, chưa đi được mấy bước, nàng chợt nghe thấy dưới mái hiên có mấy người đang nói chuyện, nhìn qua cũng là quan lại của Hình bộ.
Bọn họ tụ tập một chỗ, giọng điệu thần bí huyền hoặc.
Vũ Trinh không có gì khác, chỉ có lòng hiếu kỳ là nhiều nhất, bất giác dừng bước vểnh tai lên nghe ngóng.
Có người đang hỏi:
"Nói như vậy, các ngươi đều đã gặp qua?"
Có người đáp:
"Ta đã gặp qua một lần, lúc ấy đầu óc mê man, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc đã làm những gì, đứng ngây tại chỗ, may mà Tống Đại vừa lúc đi ngang qua, đánh thức ta, hỏi han một chút mới phát hiện ra, ta lại ngây người ở nơi đó hơn một canh giờ."
Lại có người đáp:
"Ta cũng như thế, không biết vì sao mà bị mê hoặc thần trí, hoảng hốt không hay biết thế sự, Triệu viên ngoại lang còn trách mắng ta sơ xuất công vụ, nào hay biết ta cũng có nỗi khổ khó nói."
Còn có người do dự, ngập ngừng hỏi:
"Chẳng lẽ, chỉ mình ta nhìn thấy vị... nữ tử kia?"
Hành lang yên tĩnh trong chốc lát, người lúc trước từng nói chuyện ngữ khí cổ quái,
"Thực không dám giấu diếm, thật ra ta cũng nhìn thấy một nữ tử, nhưng mà, vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt."
Ta... cũng như thế.
Vũ Trinh nghe một lúc mới hiểu, nơi mấy vị tiểu lại Hình bộ nói là một gian nhà kho cất giữ tư liệu phía sau quan thự Hình bộ.
Gian nhà kho này vắng vẻ, vị trí không tốt, từ sau buổi trưa không thấy được một tia nắng mặt trời.
Gần đây, không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ luôn gặp phải chuyện kỳ lạ trong gian nhà kho đó.
Giống như bọn họ nói, người tiến vào, không biết tại sao, đang yên đang lành đột nhiên mất đi thần trí, không nhớ rõ mình đang ở nơi nào, làm cái gì, còn có người nhìn thấy một nữ tử thân ảnh mơ hồ ở đó.
Cũng không xảy ra án mạng, loại chuyện nhỏ nháo quỷ này, Vũ Trinh bình thường lười quản, nhấc chân muốn đi.
Nhưng lần này nàng lại thay đổi chủ ý, quay đầu hướng đến gian khố phòng bọn họ vừa nhắc tới.
Đã đến đây rồi, coi như thuận tay làm một việc tốt, dạo gần đây cũng quá nhàn rỗi, Vũ Trinh nghĩ thầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!