Chương 19: (Vô Đề)

Nói xong chuyện chính, Hộc Châu đánh giá nàng rồi hỏi:

"Hôm nay gặp chuyện gì vậy, sao mà biến thành như thế này, ngay cả y phục cũng không tìm lại được?"

Vũ Trinh nói:

"Y phục vẫn còn ở dưới giường của Mai gia Đại Lang."

Hộc Châu mắt sáng lên,

"Ồ? Chính là tiểu lang quân mà tối qua ngươi nói muốn cưới ngươi sao?"

Vũ Trinh tùy ý vẫy tay:

"Đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Hộc Châu rất tò mò, nhưng thấy nàng có vẻ như vậy cũng biết hỏi thăm không ra gì, chỉ đành âm thầm tiếc nuối, miệng hỏi:

"Tối nay chúng ta phải đến khắp nơi ở Trường An thành điều tra phải không?"

Vũ Trinh:

"Ngươi cùng Thần Côn đi đi, ta phải đến chỗ Đại Lang nhà họ Mai một chuyến, hắn có Bất Hóa Cốt, ta phải lấy lại."

Trên người tiểu lang quân kia mang theo một cái Bất Hóa Cốt, nàng lại làm rơi dưới gầm giường người ta một cái Bất Hóa Cốt nữa, nếu không quản, e rằng hắn đêm nay sẽ chết trong căn phòng đó.

Hộc Châu:

"Vậy Đại Lang nhà họ Mai..."

Vũ Trinh liếc nhìn nàng một cái, Hộc Châu đành ngậm miệng lại.

"Được rồi, ngươi nên cẩn thận một chút, nhanh chóng tìm ra những cái Bất Hóa Cốt khác, ta đi trước." Trước khi đi tới chỗ Mai Đại Lang, nàng còn phải về phủ một chuyến, cùng phụ thân dùng cơm tối.

Vũ Trinh vẫn là từ cửa sổ lầu hai phi thân nhảy xuống, Hộc Châu nghe thấy tiếng mắng ở bên ngoài, hình như là Miêu Công đã lâu không mặc xiêm y, bất cẩn để góc váy vướng phải cành cây, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Trở về Dự Quốc Công phủ, Vũ Trinh thấy phụ thân lại đang ngồi ở trước sảnh với vẻ mặt tươi cười, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

"Vì sao cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì tốt sao?"

Dự Quốc Công sờ sờ râu mép, vẫy vẫy tay với nàng:

"Lại đây, ta dẫn ngươi đi xem một thứ."

Vũ Trinh đi theo phụ thân thần thần bí bí đến phía sau xem xét, đã thấy trong lồng gỗ nhốt một con nhạn lớn.

Dự Quốc Công chỉ vào con nhạn nói:

"Hôm nay nạp thái, con nhạn do bà mối đưa tới là do tự tay Đại Lang nhà Mai săn được, nghe nói hắn cố ý xin nghỉ, đi ra ngoài thành tìm được con nhạn, chỉ vì đến cầu hôn, phần tâm ý này thật sự hiếm có! Nếu hắn Vũ Trinh:"... Tay chân của lão gia cũng nhanh quá rồi đó?Dự Quốc Công hừ hừ:Không nhanh thì lại sắp hỏng việc rồi."

Vũ Trinh nhìn thần sắc vui mừng hớn hở của lão phụ thân, trong lòng mềm nhũn, cũng không nỡ cứ mãi làm người thất vọng, dù sao chỉ là kết hôn việc nhỏ này, chỉ bằng thuận theo tâm ý của người một lần, miễn cho người cứ mãi nhớ mong.

Chỉ có điều, có một vấn đề nàng nhất định phải làm rõ.

Vũ Trinh nửa đùa nửa thật hỏi phụ thân:

"Mai gia Đại Lang là thật lòng muốn cưới ta, hay là bị ép buộc bởi uy thế của ngươi cùng hoàng hậu nương nương và Mai quý phi, không thể không cưới?"

Dự Quốc Công đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!