Chương 12: (Vô Đề)

Bây giờ ở tuổi này, sự tò mò của Vũ Trinh đối với quyển vô tự thư đã không còn nghiêm trọng như trước, vì thế chỉ gác chân thúc giục,

"Xong chưa, chẳng phải chỉ là xem nhân duyên thôi sao, sao lại lâu như vậy, trước đây bảo ngươi xem cho ta chuyện gì, cũng không cần đợi lâu như vậy."

Bản thân Thần Côn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn cúi đầu lật sách, miệng lẩm bẩm:

"Không đơn giản, không đơn giản."

Vũ Trinh đợi một lúc, thấy Thần Côn vẫn còn lật sách, chỉ đành nhàm chán ném ống trúc lên chơi,Xong chưa?

Sắp rồi sắp rồi.

Thần Côn cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Vũ Trinh vốn không có lòng kiên nhẫn, đúng lúc nàng định đứng dậy bỏ đi, Thần Côn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.

Hắn khép sách lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên mặt mày hớn hở, giọng ân cần như một người cha già vui mừng nói:

"Chúc mừng, lần này nhân duyên của ngươi đã đến rồi, có thể gả chồng được rồi."

Dứt lời, lại thấy Vũ Trinh không hề lộ ra chút thần sắc vui mừng nào, chỉ nhàn nhạt, không buồn không vui ừ lên một tiếng.

Thần Côn không đoán được nàng đang nghĩ gì, đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, lúc cười hì hì chưa chắc đã là vui vẻ, khi mặt không biểu cảm cũng chưa chắc đã là không vui, tóm lại khó mà nắm bắt.

"Xảy ra chuyện gì vậy, đột nhiên muốn xem nhân duyên?" Thần Côn nghiêm mặt hỏi.

Vũ Trinh chợt cau mày, nói:

"Ta vốn sớm đã phải chết rồi, không, khi đó ta quả thật đã chết, là Miêu Công tiền nhiệm cứu sống ta, biến ta thành như vậy."

"Ta như thế này, không thích hợp ở cùng người bình thường, nhân duyên không nên cưỡng cầu."

Nói tới những chuyện này, chẳng có gì thú vị cả.

Vũ Trinh đứng dậy, vẩy vẩy chân, nhảy phắt lên tường cao, lại cúi đầu nhìn xuống, lấy từ trong lòng ra một vật ném xuống.

"Này, đi mua đôi giày mới đi, ngón chân cũng lòi ra ngoài rồi."

Thần Côn đưa tay đón lấy, là một thỏi vàng hình hoa sen, đủ để hắn mua hai trăm đôi giày mới.

Miêu Công rõ ràng rất giàu có, chỉ thích giấu diếm mấy đồng tiền ăn xin kiếm được của hắn, thuần túy là tay chơi nhàm chán vô vị.

Vũ Trỉnh đi trên mái nhà người ta mỗi khi đi dao vào ban đêm nàng chưa từng thích đi trên đường thông thường, chỉ thích đi trên mái nhà hiên ngói, có lẽ là do làm mèo đã lâu, nên ngày càng giống mèo.

Nàng vững vàng bước trên mái nhà người ta, cúi đầu nhìn xuống con đường rực rỡ ánh đèn phía dưới, cảm thấy có chút vô vị.

Nơi này mỗi một chốn nàng đều quen thuộc, không còn gì thú vị nữa.

Dạo bước một lúc, Vũ Trinh rời khỏi Yêu Thị, quyết định đến Bình Khang Phường tìm Hộc Châu, một vị phó thủ khác của mình.

Chỗ đó vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều nương tử ca hát khiêu vũ.

Tuy nhiên, khi nàng đi ngang qua một kỹ quán ở Bình Khang Phường, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, liền dừng bước.

Nàng vốn lấy mái nhà người ta làm đường đi, trong phòng có động tĩnh gì nàng đều nghe được rõ ràng.

Giờ phút này, từ căn phòng dưới chân nàng truyền đến một tràng rên rỉ như tiếng mèo kêu.

Vũ Trinh đương nhiên biết âm thanh này là gì, nàng ngồi xổm xuống, hất mấy viên ngói nhìn vào bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!