Chợ yêu vào đêm tựa như buổi sáng sớm của nhân gian, hai bên đường đều là các quán hàng bán điểm tâm.
Lũ yêu linh tỉnh quái đi lại trên phố, phần lớn đều chui vào trong tiệm, ăn chút đồ nóng hổi trước đã.
Vũ Trinh tuy vừa mới ăn xong không lâu, chưa đói bụng lắm, nhưng ngửi thấy mùi thơm nức mũi, chân nàng vẫn bước vào trong tiệm.
Chủ quán có chòm râu trắng như tuyết, đôi mắt xanh lục ân cần bước lên lau bàn ghế cho nàng, lại nhanh chóng bưng lên một bát cá viên lớn, kèm theo một đĩa nước chấm.
Ăn xong một bát cá viên, Vũ Trinh lúc này mới lau miệng bước vào giữa hai khu chợ.
Chỉ trong khoảng thời gian ăn một bát cá viên như vậy, trên đường đã đông đúc người qua lại, phần lớn có hình dáng tướng mạo giống như người bình thường, còn những kẻ có ngoại hình dị chủng thì tương đối ít, dù sao ban ngày rất nhiều yêu quái cũng trà trộn trong đám người, chẳng khác gì người thường.
Trong Yêu thị có một tòa lầu cao giống như nhạn bay giương cánh, tường son ngói đen, dưới mái hiên treo leng keng chuông đồng, tòa Nhạn lâu này thuộc về Miêu Công Vũ Trinh.
Nói đúng hơn, chỉ có nửa tòa lầu bên trái Nhạn Sí mới thuộc về nàng, nửa bên kia thuộc về Xà Công, hai người bọn họ cùng là những kẻ duy trì trật tự của Yêu thị Đông Tây.
Hai người cũng coi như quen biết đã lâu, hợp tác ăn ý, chỉ là tính cách khác biệt một trời một vực.
Địa vị hai người tuy rằng chẳng sai biệt lắm, nhưng lý do tiếp nhận vị trí Miêu Công Xà Công này lại khác nhau nhiều.
Tiểu Bạch Xà bên kia, là bởi vì mẫu thân nàng chính là Xà Công đời trước, bản thân vốn là yêu.
Mà bên phía Vũ Trinh, nàng cũng không phải là yêu quái, ít nhất trước đó vài tuổi còn là một đứa trẻ bình thường, chỉ là về sau có một phen tao ngộ kỳ lạ, mới đến mức này.
Nghĩ đến Xà Công, Vũ Trinh nhìn sang bên phải Nhạn Lâu, bên kia đen nhánh không thấy đèn, xem ra tối nay Tiểu Bạch Xà không tới, hai phụ tá của nàng cũng không có ở đây.
Vũ Trinh bước lên tòa lầu bên trái, đi lòng vòng một vòng trên lầu dưới, không thấy bóng dáng, ôm ngực lắc đầu,
"Hộc Châu không có mặt đã đành, sao Thần Côn cũng không có ở đây."
Là Miêu Công được yêu quái kính trọng, Vũ Trinh đương nhiên không phải làm việc một mình, nàng và Xà Công giống nhau, mỗi người đều có hai phụ tá hỗ trợ.
Nhưng hiển nhiên, có chủ nhân thế nào thì sẽ có lưới, hai phụ tá cũng lười biếng y như vậy.
Nhưng điều này cũng không trách họ được, dù sao đã lâu không có yêu quái gây chuyện, các nàng không có việc gì làm, cũng chẳng thích canh giữ ở chỗ này.
Vũ Trinh nhảy lên lan can đỏ của Nhạn Lâu, một chân dẫm lên lan can, ngó về phía xa một lát, khóe miệng nhếch lên nói: Tìm được rồi.
Dứt lời, từ trên Nhạn Lâu cao vút, nàng nhảy xuống.
Ban ngày, hai khu chợ đông tây người qua lại như dệt, ban đêm, quần yêu ở hai khu chợ đông tây hoạt động.
Cho dù là nơi náo nhiệt không phân biệt ngày đêm như vậy, cũng luôn có một vài góc hẻo lánh vắng người.
Vũ Trinh vượt nóc băng tường, xuyên qua hơn nửa chợ Đông Dạ, đến dưới một bức tường cao.
Bên này có một con hẻm nhỏ, hai bên trái phải đặt tạp vật, tạo thành một góc yên tĩnh không người.
Lúc này đang cuộn tròn trong góc, chính là người mà Vũ Trinh muốn tìm.
Nhìn qua thì là một người đàn ông trung niên toàn thân sa sút tinh thần suy sụp, hắn dựa vào tường ngủ say, trên mặt đắp một tấm vải rách theo hơi thở của hắn phập phồng, nếu đi lên phía trước nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên tấm vải rách kia viết bốn chữ
- một văn cầu tài.
Bên chân còn đặt một cái bát, nghiễm nhiên là một bộ trang phục ăn mày đầu đường.
Vũ Trinh nhảy xuống tường, vừa vặn rơi xuống trước mặt hắn, ngay cả một tiếng động cũng không phát ra.
Nàng ngồi xổm xuống nhìn vào trong cái bát bể kia, bên trong lại còn có bảy văn tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!