Chương 9: (Vô Đề)

14

Đêm trước cung yến, Liên Tri Tình quỳ trước viện của ta và Hướng Vãn. 

Mặt đá xanh còn ẩm ướt vì cơn mưa vừa dứt, nhưng nàng không chút do dự, lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người. 

"Mẫu thân, tỷ tỷ, con biết trước đây con đã làm sai, khiến hai người không vui, nhưng dù gì chúng ta cũng là một nhà."Xin hai người nghĩ đến huyết thống mà tha thứ cho con lần này.

"Ánh mắt Hướng Vãn lộ vẻ chán ghét, nhưng nàng không chế giễu Liên Tri Tình. Nàng là người yêu ghét rõ ràng, không chủ động gây chuyện, cũng không thích nhân lúc người khác gặp khó khăn mà dẫm lên. Lúc này, nàng chỉ nhàn nhạt nói:"Ta sẽ không chấp nhặt với muội.

"Liên Tri Tình nhắm mắt, cắn răng cúi đầu đập xuống đất. Nàng dùng rất nhiều sức, âm thanh vang lên rõ ràng, trán rất nhanh đã bầm tím. Nàng vừa dập đầu vừa nói:"Cầu xin mẫu thân và tỷ tỷ ngày mai đi dự cung yến mang con theo, con hứa sẽ không gây chuyện. 

"Lần này tiền đồ của con đã hoàn toàn bị hủy hoại, tất cả mọi người đều đang cười nhạo con. Nếu con được tham dự cung yến, có thể lấy lại chút thể diện."Xin mẫu thân, xin tỷ tỷ thương xót, di nương vốn chẳng làm được gì, chỉ có hai người có thể giúp con. Nếu không, thanh danh của con sẽ hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn khó mà bàn được chuyện hôn nhân." 

Trán nàng lấm lem bùn đất, gương mặt đầy vệt nước mắt. 

Hướng Vãn nhìn về phía ta. 

Ta chợt nhớ lại hai canh giờ trước, lá thư đặt trên bàn viết. 

[Hứa thị đã đưa đồ đi rồi, ngươi và ta hãy chờ thời cơ mà hành động.] 

15

Tại cung yến, Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt.

Sau khi nghe kể về những điểm kỳ lạ trong vụ án, ngài liền công khai ban thưởng cho Hướng Vãn và Quách cô nương. 

Như lời Trì Sảng, Hoàng thượng cho phép hai người được vào Đại Lý Tự, nhận chức Lục sự. 

Triều đình hiện nay tuy ít nữ quan, nhưng không phải chưa có tiền lệ. 

Huống hồ, chức quan Cửu phẩm nhỏ nhoi này cũng chẳng gây sóng gió, các quan viên có mặt đều mỉm cười chúc mừng. 

Hướng Vãn, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. 

Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét vui sướng vẫn lộ ra ở khóe mắt chân mày, nàng không nhịn được mà làm nũng với ta bằng ánh mắt lấp lánh. 

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. 

Khi những vũ cơ lên sân khấu biểu diễn, Hướng Vãn nghẹn ngào, quay sang nhìn ta. 

Trong đám vũ cơ vận váy đỏ thướt tha, nổi bật nhất là một người mặc váy hồng lộ eo. 

Không phải Liên Tri Tình

- người đã hứa không gây rắc rối

- thì còn ai? 

Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ nàng gây chuyện tại cung yến. 

May mắn thay, nàng luyện múa đã lâu, dù điệu múa nàng học mang vẻ mê hoặc, nhưng trong màn vũ hợp này chỉ khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn một chút. 

Ta liếc mắt quan sát, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu trên điện cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Khi nàng múa xong bước xuống, ta mới cảm thấy ngón tay mình không còn cứng đờ nữa. 

Điều ta lo lắng nhất là nàng muốn gây chú ý, liền cất giọng hát bài tiểu khúc Giang Nam mà nàng vẫn thường luyện trong phủ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!