07
Quách Mộc Thu, người thân thiết với Hướng Vãn, cũng nghiêm túc lên tiếng:
"Hướng Vãn muội muội chưa bao giờ nói dối."Nàng nói không lấy, tức là không lấy.
"Liên Tri Tình ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt, lạnh nhạt nói:"Ngươi là tỷ muội tốt của nàng, đương nhiên sẽ đứng về phía nàng mà nói đỡ.
"Chi bằng khuyên nàng sớm giao ra, ta sẽ thay nàng cầu xin trước mặt phụ thân."
Mạnh Yên Lạc cũng mỉa mai thêm:
"Nghe nói mẫu thân ngươi chỉ là nhi nữ của một Huyện lệnh thất phẩm, nhờ chó ngáp phải ruồi mới được gả cho phụ thân ngươi, nay lại chẳng được sủng ái."
Nàng lấy tay che miệng cười:
"Chẳng lẽ mẫu thân ngươi sai bảo ngươi, nhân ngày hôm nay đông người, trộm chút trang sức quý giá, sau này lặng lẽ giữ lại làm đồ cưới?"
Lời nói của nàng đầy ác ý, dù ta đã sống qua hai đời, cũng không kìm được mà cau mày.
Hướng Vãn, tay thả bên hông, đã nắm chặt lại, trên khuôn mặt bực bội hiện rõ.
Huyện chủ Hòa Lăng nóng ruột, giọng đầy vẻ gấp gáp:
"Liên Hướng Vãn, mẫu thân ngươi không được sủng, ta có thể hiểu được việc ngươi không muốn thấy người khác hạnh phúc."Từ nay ta sẽ không khoe khoang trước mặt ngươi nữa, chỉ xin ngươi trả lại chiếc vòng ngọc cho ta!
"Nàng vì quá gấp mà suýt ngã, may được Mạnh Yên Lạc đưa tay đỡ lấy. Hướng Vãn ánh mắt thoáng qua tia sáng, giọng trong trẻo nói:"Ta đã biết chiếc vòng ngọc ở đâu rồi.
"Liên Tri Tình cười lạnh:"Còn nói không phải ngươi lấy!
"Nếu sớm nhận, chúng ta đã không phải phí công tranh luận nhiều như vậy!"
Hướng Vãn trong ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, nàng chỉ tay về phía Mạnh Yên Lạc.
"Ta quả thực không lấy, nhưng giờ ta biết người đã lấy nó là ai rồi."Là Mạnh tỷ tỷ.
"Nghe vậy, Mạnh Yên Lạc đứng khựng lại tại chỗ. Hướng Vãn điềm tĩnh giải thích:"Chiếc san hô đó đã được nhuộm màu, vừa rồi khi Huyện chủ thoa hương cao, một ít thuốc nhuộm đã loang ra.Mạnh tỷ tỷ, trên tay trái của tỷ có dính màu đỏ.
"Huyện chủ nghe vậy, lau nước mắt, vội vàng kéo lấy tay trái của Mạnh Yên Lạc. Quả nhiên, trên tay nàng có vết màu đỏ nhàn nhạt. Mạnh Yên Lạc liên tục lắc đầu, hoảng hốt nói:"Ta cũng không biết tại sao trên tay ta lại có màu đỏ này, không thể nào!
"Ta rõ ràng cầm bằng tay phải mà!"
Lời vừa thốt ra, nàng liền nhận ra mình đã lỡ miệng.
Vội vàng đưa tay bịt kín miệng, thân mình run rẩy không ngừng.
Huyện chủ Hòa Lăng giận đến cực điểm, không kìm được đẩy nàng một cái:
"Ngươi là biểu muội của ta, vậy mà dám trộm vòng ngọc của ta rồi còn muốn giá họa cho người khác sao?"
Mạnh Yên Lạc mặt trắng bệch như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi.
Hồi lâu, nàng mới cắn môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cay đắng:
Vậy thì đã sao!Ngươi rõ ràng biết ta ngưỡng mộ Lâm Chiêu đã lâu, không những đoạt hôn sự của ta, còn ngày ngày khoe khoang trước mặt ta, nói vị hôn phu của ngươi đối với ngươi ân ái thế nào!
"~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Nàng vừa cười vừa rơi lệ:"Ta hận ngươi đến thấu xương, ta cố ý muốn ném đi tín vật định tình của ngươi, xem ngươi còn khoe khoang được gì nữa!"
08
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!