Vì sao? Đối mặt với câu hỏi của Hàn Tử Dịch, Thẩm Yến Trầm cảm thấy đầu mình đặc sệt, toàn thân cũng trì trệ hơn, bây giờ cậu không thể nghĩ ra được một lý do hợp lý nào.
Đúng vậy, vì sao lại nói với bạn học là nhà của mình chính là nhà của anh.
Muốn nói cậu không có ý gì khác, chỉ là nói như vậy thôi, ngay cả cậu còn không tin lời này.
Có lẽ là cậu không chịu được dáng vẻ Hàn Tử Dịch cô đơn, có lẽ hai người họ đã quá gần nhau, khoảng cách ảnh hưởng đến tư duy của cậu, huống chi trước mắt chính là người mà bản thích thầm.
Thẩm Yến Trầm nghĩ như vậy, cậu căng thẳng mím môi, nuốt nước bọt mà căn bản không hề tồn tại.
Cậu mấp máy môi nhưng không thốt được chữ nào.
Hàn Tử Dịch nhìn cậu, ánh mắt càng thêm u ám, thậm chí toát lên vài phần nguy hiểm không diễn tả được.
Anh khẽ cử động như là mở tấm lưới che phủ hoàn toàn người trước mặt.
Thẩm Yến Trầm hoảng hốt trong lòng khi bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, nháy mắt cậu cảm thấy Hàn Tử Dịch sẽ cúi xuống, sau đó nụ hôn sẽ được hạ xuống.
Khoảnh khắc này, toàn thân Thẩm Yến Trầm không còn chịu sự điều khiển của đại não, cứ vậy mà nói ra, cậu đột nhiên nói một câu rất hùng hồn: "Tôi, tôi thích cậu."
Khi tỏ tình, có người kích động nói không nên lời, có người tình cảm nồng nàn chân thành êm đềm như nước lại có người thấp thỏm bất an hoang mang… Còn Thẩm Yến Trầm không thuộc bất cứ trường hợp nào.
Câu "tôi thích cậu" của cậu cứ như hét lớn, đôi mắt cậu vô ý mở thật to, hơn nữa giọng rất lớn, người không biết mà nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ nghĩ là muốn đánh nhau.
Thẩm Yến Trầm nhìn thấy biểu cảm của chính mình từ trong mắt của Hàn Tử Dịch, cậu ỉu xìu như quả bóng xì hơi, tư thế vừa rồi tan biến.
Cậu hơi hoảng, không rõ bản thân vừa rồi làm sao, vì sao lại thổ lộ nỗi lòng.
Có những lời nếu đã chưa nói ra thì cậu vẫn còn có thể lừa mình dối người làm bạn với Hàn Tử Dịch.
Nhưng bây giờ đã nói rồi, chính là bát nước đổ đi.
Nếu như trong lòng Hàn Tử Dịch cảm thấy khó chịu, vậy thì họ có thể trở thành bạn bè nữa được không?
Cậu vừa mới nói bảo Hàn Tử Dịch xem đây như nhà mình, bây giờ lời này vào tai của Hàn Tử Dịch có phải vô cùng buồn cười hay không.
Nhưng cậu đều nói những lời thật lòng, cũng không che giấu cảm xúc.
Thẩm Yến Trầm rất hoang mang, cậu không biết bản thân vừa rồi làm sao vậy.
Cậu nhìn Hàn Tử Dịch không nói lời nào, nói năng gần như loạn xạ ngầu: "Tôi không có ý gì khác đâu, tôi cũng không nghĩ mình sẽ thổ lộ, càng không nghĩ tới sẽ được anh chấp nhận… Tôi không phải đang ép anh nhất định phải trả lời, câu vừa rồi anh coi như chưa từng nghe."
Thẩm Yến Trầm nói đến đây thì không ngừng lùi về sau, nhìn thấy cậu sắp ngã khỏi sô pha, Hàn Tử Dịch vươn tay nắm lấy tay cậu, tránh cho cậu ngã xuống.
Lần thứ hai khoảng cách lại gần nhau, Thẩm Yến Trầm cảm giác tay mình đang nóng lên, có cảm giác không thực.
Cậu cho rằng có những lời một khi đã nói ra sẽ đối mặt với tránh né và chấm dứt của Hàn Tử Dịch, thậm chí hai người chẳng làm bạn bè được.
Nhưng bây giờ… Cậu cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình, trái tim muốn nhảy lên tận họng.
Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như cậu nghĩ.
Chuyện thật sự không gay go như cậu nghĩ, thậm chí hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu.
Hàn Tử Dịch nhìn Thẩm Yến Trầm, anh khẽ nói: "Đã nghe rồi, vì sao phải làm như không nghe."
Thẩm Yến Trầm ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu… cậu có ý gì?" Tim cậu đập rất nhanh, cảm thấy sự việc đã mất khống chế rồi.
"Anh cũng thích em đó." Hàn Tử Dịch nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!