Tuy rằng không hợp thời gian và địa điểm nhưng đối mặt với tình huống này, Thẩm Yến Trầm vẫn muốn bật cười.
Vương Chí nói xằng nói xiên ở đâu cũng bất quá là vì muốn tranh địa vị thi cử với Hàn Tử Dịch, trong lòng cảm thấy Hàn Tử Dịch không bằng cậu ta, mượn cơ hội tác quai tác quái một trận.
Kết quả, người mà cậu ta tâm niệm thương nhớ thậm chí không tiếc nói xấu sau lưng khi nhìn thấy cậu ta lại không biết cậu ta là ai.
Hơn nữa Hàn Tử Dịch lạnh lùng quen rồi, đối với người không quen sẽ không thay đổi nét mặt dù chỉ một chút.
Khi anh nhìn người khác như vậy thì người bình thường sẽ cảm thấy xa cách và lạnh lùng, người trong lòng có vấn đề sẽ cảm thấy bị coi thường và châm biếm.
Thẩm Yến Trầm nhìn thấy vẻ mặt của Vương Chí, thầm nghĩ, nếu như đổi cậu thành Vương Chí thì chắc sẽ tức mà phun máu mất thôi.
Hàn Tử Dịch rời mắt khỏi khuôn mặt biến hoá khó hiểu của Vương Chí, thầm nghĩ người này không học "biến diện" thì thật quá đáng tiếc, rồi chuyển sang nhìn thấy ánh mắt vui vẻ sáng lấp lánh của Thẩm Yến Trầm nhìn mình.
ngôn tình hoàn
Nháy mắt, trong giờ phút này Hàn Tử Dịch chẳng còn nhớ đến những người xung quanh, anh nói: "Thân thể cậu không sao chứ?"
Vẻ mặt và lời nói của Thẩm Yến Trầm khôi phục bình thường, cậu nói: "Tôi không sao, cậu ta quá lùn, tư thế đánh cũng sai, không chạm được đến tôi."
Vương Chí vừa mới nhận được cú công kích tinh thần giờ lại nhận thêm công kích thân thể, tức đến muốn nổ phổi, cảm thấy không thể đi học đàng hoàng được nữa rồi.
Trong mắt Hàn Tử Dịch đều chỉ là Thẩm Yến Trầm, nghe thấy câu trả lời, anh hoàn toàn yên lòng, anh nói: "Vậy tốt rồi.
Tôi biết cậu không thích chủ động gây chuyện, cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Yến Trầm không ngờ Hàn Tử Dịch tin mình như thế, cảm xúc dâng trào khó có thể diễn tả thành lời.
Những thầy trò khác nghe vậy cảm xúc thật phức tạp, theo lời của Hàn Tử Dịch, hình như danh gầu gấu của Thẩm Yến Trầm là bịa đặt tin vịt vậy.
Nắm được cơ hội trầm lặng này bắt đầu lên tiếng thanh minh chính là Sài Côn.
Vừa rồi khi cô Lưu và cô Hồng khắc khẩu hoàn toàn không cho họ có cơ hội chen vào nói, học sinh tốt này trước mặt giáo viên vốn chiếm ưu thế hơn so với học sinh dốt.
Trong ấn tượng của rất nhiều giáo viên, học sinh tốt không chủ động gây sự, không chủ động đánh nhau.
Bọn họ chính là cục cưng thông minh cái gì cũng không biết, cần được người ta cẩn thận bảo vệ.
Đương nhiên trên đời này thật sự có người như vậy, không liên quan đến học sinh tốt hay xấu, mà là bản chất của họ.
Nhưng cái tên Vương Chí này không phải loại người này, bản chất của cậu ta hai mặt, thích làm chuyện đâm chọc.
Hơn nữa Vương Chí thật sự không biết đánh nhau, còn bị một người nào đó trong đám của họ vô tình dùng thiết thủ đập cho một phát.
Đó chính là nguyên nhân khiến cô Lưu và cô Hồng khắc khẩu.
Mặc kệ thế nào thì Vương Chí đã bị đánh trúng, đây là sự thật.
Người tham gia đánh nhau đều phải đưa ra lời giải thích.
Cho nên thừa cơ hội Hàn Tử Dịch trấn áp mọi người, Sài Côn chủ động tiến lên, diễn lại vô cùng sống động lời nói của Vương Chí ở tiết thể dục lần nữa.
Bao gồm lời nói, hành vi và động tác.
Đối với người khác đây chính là tầu hề, nhưng đối với Vương Chí thì đây chính là xử hình công khai.
Nhưng Sài Côn nói vừa nhanh vừa lưu loát, người khác muốn cắt ngang cũng không có cơ hội.
Cuối cùng Sài Côn quay về phía Hàn Tử Dịch đưa ra một tổng kết vô cùng sâu sắc: "Cậu cũng biết đó, bọn tôi… anh của bọn tôi đối xử rất chân thành với bạn bè, sao có thể chịu đựng để người khác nói xấu sau lưng cậu được? Hạng năm khối mà tệ hại vậy những người khác chẳng phải xấu hổ đến mức phải đào hố chui vào sao? Còn nữa, động thủ trước cũng không phải bọn tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!