Đau đớn trên tay biến mất, Lý Phàm nhìn tay của mình không lên tiếng, nơi bị bỏng chỉ để lại một vết hồng nhạt, qua một hai tiếng sẽ tan biến, vẫn là đã từng tồn tại.
Buồn phiền từ đáy lòng hiển hiện trên mặt, Lý Phàm bực bội gãi gãi mái tóc trơn bóng của mình, khi ngước mắt lên vô ý nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Tử Dịch, anh ta không chịu được mà hỏi: "Chuyện lớn như vậy sao cháu bình tĩnh được như thế?"
Không phải anh ta đánh giá cao Hàn Tử Dịch, theo như anh ta đã nói, anh ta cảm thấy dạo gần đây gặp phải những chuyện hơi kỳ lạ.
Nhưng khi anh ta nghe câu khẳng định từ miệng của Hàn Tử Dịch giống như một sét đánh vào đầu anh giữa ngày quang, muốn chém anh ta thành than, không thể bình tĩnh được.
Vì thế so với Hàn Tử Dịch, anh ta tựa như đứa nhóc chưa gặp cảnh đời.
Lý Phàm biết tâm tư của Hàn Tử Dịch rất sâu, từ lần trước anh đi thẳng vào vấn đề kiếm tiền cùng mình, lại dùng ngôn ngữ chân thành giản dị khiến bản thân đồng ý anh không bỏ vốn mà cũng được hướng, trong lòng anh ta đã xác định Hàn Tử Dịch cũng không phải người bình thường.
Nhưng anh quá vững vàng không bình thường tới mức biết cha ruột của mình ngoại tình vẫn không biến sắc.
Dù sao nếu chuyện này xảy ra với Lý Phàm, anh ta không bình tĩnh được như thế, nói không chừng còn vác hàng đi liều mạng với người ta.
"Cháu rất kinh ngạc." Hàn Tử Dịch cực kỳ bình tĩnh nói với vẻ mặt gần như lạnh nhạt.
Hai má của Lý Phàm giật giật, cạn lời: "Cậu không biết người khác nhìn ra cháu kinh ngạc hay không, nhưng cậu không nhận ra."
Hàn Tử Dịch rũ mắt xuống, anh đưa tay cầm lấy ấm trà trên bàn, chậm rãi rót hai ly.
Anh bưng một chén qua đặt trước mặt Lý Phàm, sau đó nói tiếp: "Cháu phải rất lâu mới bình tĩnh lại."
Những sự thật năm đó đột nhiên bị Hàn Văn Lạc chủ động xuyên thủng trước mặt anh, không có ai sốc và hoảng sợ hơn anh, bởi vì anh biết được sự thật không chỉ là Hàn Văn Lạc ngoại tình.
Cũng may là đều là chuyện kiếp trước, cho nên những sự việc hay con người bây giờ anh chẳng thèm để ý.
Nói khó nghe thì bây giờ cho dù Hàn Văn Lạc biến thành con khỉ xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sẽ không cảm thấy một chút kinh ngạc, cũng sẽ không xuất hiện suy nghĩa khác.
Tình thân trở thành người xa lạ, đây đều là tự mình tạo nghiệt.
Lý Phàm vốn cho rằng tâm tư của Hàn Tử Dịch đủ sâu, nhưng sau khi nghe anh nói xong, anh ta lại nghĩ, Hàn Văn Lạc ngoại tình, người tan nát cõi lòng phải là người ở trước mắt.
Năm nay Hàn Tử Dịch học cấp ba là thời điểm quan trọng lại biết chuyện hư hỏng của Hàn Văn Lạc, trong lòng chắc là càng không dễ chịu.
Cuộc thi lần trước như bóng ma, từ thành tích hạng nhất rớt xuống, chắc chắn là tâm lý đã nhận chấn động mạnh mẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nên phát huy thất thường.
Từ nhỏ Hàn Tử Dịch rất điềm tĩnh, thế cho nên trông có vẽ hơi lạnh nhạt, anh lại không thích nói chuyện với bạn cùng trang lứa, cũng không có bạn bè, trông có vẻ cao ngạo.
Nghĩ đến chuyện này đặt trong lòng rất lâu, không khó chịu không được, lại không có cách nào giải toả, không còn cách nào nói sự bê bối của cha mình cho anh ta, cho nên gần đây mới hay chạy đến nhà họ Lý.
Anh muốn tìm chỗ dựa vững chắc, muốn nói suy nghĩ của mình…
Có một số việc suy nghĩ càng có thể tin.
Nghĩ đến cùng, thậm chí Lý Phàm cảm thấy đứa cháu ngoại của anh ra hơi đáng thương, chuyện này không biết anh đã giữ trong lòng bao lâu.
Vì thế anh ta thở dài thất vọng: "Cháu biết rồi sao không nói với cậu?"
Hàn Tử Dịch ngó nhìn anh ta, thầm nghĩ, kiếp trước lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, sau khi họ biết chuyện thì đã quá muộn.
Kiếp này anh dẫn dắt khiến Lý Phàm hoài nghi, phát hiện chân tướng, chỉ là anh không mở miệng nói ra.
Vì thế Hàn Tử Dịch yếu ớt nói: "Ông bà ngoại lớn tuổi, trước mặt họ, cháu không biết nên nói như thế nào.
Cậu ở đây, cháu nói thì đã sao, cậu cũng hiểu tính tình của mẹ cháu, cậu có thể làm gì? Cậu có thể ép mẹ ly hôn, làm sao khiến mẹ từ bỏ Hàn Văn Lạc chứ?"
Lý Phàm lập tức không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!