Chương 15: Học Sinh Xuất Sắc Và Học Sinh Đội Sổ

Hàn Tử Dịch có thể nhận diện khuôn mặt trước giáo viên của Trung học Số 1 Giang Thành, không ai không nhận ra anh.

Cô Hồng cũng từng tưởng tượng rằng mình hoán đổi vị trí với lão Cao, cô dạy lớp Một, lão Cao dạy lớp Chín.

Như vậy toàn bộ những học sinh học giỏi ở cấp ba đều trong tay cô, đủ loại khen thưởng và vinh dự cũng sẽ rơi vào tay cô.

Chuyện này chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể vui mừng thành tiếng.

Nhưng mà tưởng tượng cuối cùng là tưởng tượng, trong lòng cô rất rõ, cho dù lão Cao dạy lớp Chín đi nữa thì cô cũng không dạy được lớp Một, cô cũng chỉ tưởng tượng trong đầu rồi thầm vui mà thôi.

Trong hiện thực không hề nghĩ rằng thật sự có một ngày như vậy, hạng nhất khối lại gõ cửa lớp Chín.

Cô Hồng nhìn Hàn Tử Dịch chân thật, nhất thời chưa hoàn hồn.

Đối với người ngoài, Hàn Tử Dịch cao ngạo tựa như trong truyền thuyết vậy, vẻ mặt lạnh lùng.

Rõ ràng anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, quần đen và giầy thể thao trắng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thật thẳng thớm đẹp đẽ vô cùng.

Là một giáo viên nên cô Hồng hoàn hồn rất nhanh, cô vô cùng kinh ngạc hỏi: "Trò Hàn tìm Thẩm Yến Trầm sao?"

Hai người này, một người là cục vàng được nâng niu trong tay đặt trong tim, một người là cá biệt khiến cho giáo viên hận không thể muốn đuổi học.

Học cùng nhau hai năm cũng chưa từng nghe đồn bọn họ có quen biết gì, bây giờ là chuyện gì xảy ra thế?

Điều nghi hoặc này không chỉ có mỗi cô Hồng mà ngay cả học sinh lớp 9, ánh mắt của mọi người lia qua lia lại giữa Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm.

Sài Côn thì suy nghĩ khá nhiều, dù sao ở trên sân thượng, giữa hai người hình có chút hiểu lầm, hoặc có thể nói là hiểu lầm xuất hiện của một phía.

Thẩm Yến Trầm nói học sinh xuất sắc người ta dùng chân thi, học sinh xuất sắc người ta bên cạnh nghe hết tất cả.

Cho nên anh chàng học sinh xuất sắc này tới gây sự phải không?

Nghĩ đến khả năng này, Sài Côn đã chuẩn bị trong lòng, nếu Hàn Tử Dịch thật sự nhắm tới Thẩm Yến Trầm thì cậu sẽ như cái khiên che mưa chắn gió cho đại ca.

Tất nhiên cô Hồng không biết nghĩa khí trong lòng của Sài Côn, chủ yếu là cô liên tưởng đến bảng điểm đã khiến từ trên xuống dưới từ lãnh đạo đến giáo viên của trường học khiếp sợ ở lần trước.

Thành tích này của Hàn Tử Dịch, đừng nói lão Cao không tin đến cả cô cũng không tin.

Ở trong trường tuy rằng không nói rõ nhưng lãnh đạo to to nhỏ nhỏ đã ám chỉ lão Cao nhất định phải tìm ra nguyên nhân quấy nhiễu Hàn Tử Dịch.

Các cô cũng không phải không nghĩ đến vấn đề tại Hàn Tử Dịch, nhưng mà vừa nghĩ đến tờ bảng điểm đẹp đến không lời nào tả nổi ngày xưa của anh thì trong đầu lập tức không tự chủ được mà nhận định là nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.

Không lẽ Thẩm Yến Trầm chính là Waterloo đã khiến Hàn Tử Dịch thất bại trong bài kiểm tra?

(*) Waterloo: Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon.  

Những suy nghĩ này quay cuồng trong đầu của cô Hồng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Ngay tức khắc cô cười giả trân rồi nói: "Trò Hàn, nếu như giữa em và trò Thẩm có hiểu lầm gì, có thể đến phòng giáo viên giải thích rõ tình hình, đợi cô và lão Cao… thầy Cao biết rõ tình huống sai đó sẽ trả lời cho em sau.

Bây giờ đang ở trong giờ học rồi, em không nên đơn độc gọi trò Thẩm Yến Trầm ra ngoài."

Hàn Tử Dịch nhướng đôi lông mày mỏng lên, nhìn cô Hồng rồi nói: "Sao cô giáo lại nghĩ như thế?"

Cô Hồng "Hả" một tiếng, vẻ mặt hoang mang, không rõ ý của anh là gì.

"Em và Thẩm Yến Trầm là bạn, giữa chúng em không có hiểu lầm, cũng không cần thầy cô giáo phán xử." Hàn Tử Dịch nói rất chậm, chữ nghĩa rất rõ ràng, chí ít học sinh của lớp Chín đều có thể nghe được.

Anh chưa từng tiếp xúc gì với cô Hồng, nhưng nhìn tình hình vừa rồi, biểu hiện của cô Hồng rất mâu thuẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!