Chương 34: Thủ Cung Băng Đạn

Nữ người chơi kia cứng họng, không có biện pháp phản bác lời của Lâm Mộc Sâm. Càn khôn thần điện dựng bang dùng bao nhiêu nhân lực vật lực nàng mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng nghĩ đến khẳng định không phải là mấy món đồ rơi xuống cùng 4.000 lượng vàng kia có thể so sánh.

Mặc dù nói như vậy, nhưng tại sao nghĩ như thế nào đều cảm giác không đúng đâu ?

Lâm Mộc Sâm vốn không muốn cùng cô nàng người chơi này dài dòng, nhìn nàng đang suy nghĩ xuất thần, xoay người liền muốn lặng lẽ chạy đi.

Không nghĩ tới động tác này của hắn, lại làm cho nữ người chơi kia giựt mình tỉnh lại.

"Đợi đã ! Đừng muốn chạy ! Lần đầu tiên cướp Boss coi như xong, lần thứ hai lại là chuyện gì xảy ra ? Ngươi còn giết ba người của Càn khôn thần điện đâu ?"

Lâm Mộc Sâm bất đắc dĩ xoay người, thở dài :

"Ta nói đại tiểu thư, ngươi chẳng lẽ là chó thích bắt chuột trong truyền thuyết yêu thích xen vào việc của người khác ? Nghe ý tứ của ngươi thì ngươi cũng không phải người của Càn khôn thần điện, tại sao nhiều chuyện như vậy ? Hơn nữa, ta lúc nào cướp con Boss thứ hai của Càn khôn thần điện rồi ? Từ chuyện kia về sau ta cho tới bây giờ không có lại gặp qua người của Càn khôn thần điện !"

Nữ người chơi kia tức thì lần nữa giận đến mặt mũi đỏ bừng :

"Ngươi mới là chó đâu ! Giả bộ, ngươi liền giả bộ. Ngày hôm qua ngươi giết một con Boss thiên ma, còn thuận tay giết ba người chơi, ngươi đều không nhớ rồi ? Lần này còn có cái gì để nói, to gan trắng trợn cướp, không phải muốn Càn khôn thần điện cảm ơn ngươi nữa chứ ?"

Lâm Mộc Sâm gãi gãi đầu, đột nhiên tay phải nắm thành quyền đập lên lòng bàn tay trái, làm ra vẻ đột nhiên hiểu ra :

"A ! Thì ra là bên trong hai bang hội ngày đó có một là Càn khôn thần điện ! Trách không được nhiều người như vậy, không hổ là đệ nhất bang hội, ha ha ha !"

Nữ người chơi nhìn hắn ha ha cười to, tựa hồ có chút càng thêm tức giận : "Như thế nào, thừa nhận rồi, hừ, còn nói mình là người tốt, tên lường gạt !"

Lâm Mộc Sâm nhìn cô nàng người chơi này, giống như nhìn đền một món đồ gì đó chơi rất vui :

"Ta cũng không có lừa ngươi, Boss kia nhưng là ta đánh trước đi, muốn cướp cũng là Càn khôn thần điện cướp của ta ! Do tự vệ, ta giết mấy người chơi cũng là bình thường thôi. Chẳng lẽ ta muốn đứng yên bị bọn họ giết mới đúng ? Làm người phải phúc hậu a, ta cũng không có mọc ra một khuôn mặt cho người chém, nói chung cũng phải cho phép ta vì sinh tồn giãy dụa một cái chứ ?"

Có lẽ là Lâm Mộc Sâm nói buồn cười, nữ người chơi kia phì cười một cái, rồi lập tức cảm thấy không ổn, đưa tay che miệng lại. Sau đó nàng liền đứng thẳng bất động, tựa hồ đang cùng người nào phát tin tức.

Lâm Mộc Sâm rất có chút nhàm chán không nói gì, thật khó hiểu Bức dực thiên ma mình đuổi theo liền cùng cô nàng trước mặt này chơi một lần tai nạn xe cộ, thật khó hiểu thiếu nữ này cư nhiên nhận biết mình, thật khó hiểu nàng lại còn cùng Càn khôn thần điện kia có chút quan hệ nào đó …… đây cũng quá không giải thích được !

Thời gian của mình thế nhưng rất quý báu ! Cùng cô bé này thoạt nhìn miệng còn hôi sữa lãng phí thời gian dài như vậy, không có ý nghĩa a !

Nghĩ tới đây, Lâm Mộc Sâm lần nữa xoay người liền đi. Nữ người chơi đối diện kia thấy Lâm Mộc Sâm lại muốn chạy, vội vàng hô lên :

"Ê, ngươi luôn muốn chạy làm gì ? Ta hỏi rõ ràng rồi, lần thứ hai đích xác không tính là ngươi cướp Boss, thôi được, ta miễn cưỡng thừa nhận ngươi xem như một người tốt !"

Lâm Mộc Sâm thân hình không ngừng, chỉ quay đầu cười một tiếng :

"Thật ra thì ta cũng không tính là người tốt lành gì, nhưng nói chung không có xấu như ngươi nghĩ vậy là được. Tốt lắm, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta liền từ biệt vậy !"

Nói xong, không để ý nữ người chơi kia ê ê kêu loạn, như một làn khói liền chạy rồi.

Tốc độ của Lâm Mộc Sâm tự nhiên không phải nữ người chơi kia có thể đuổi theo kịp, chạy một hồi sau, quay đầu nhìn lại, đã sớm không thấy được cái bóng của nữ người chơi kia, trong lòng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Nữ nhân a, quả nhiên chính là phiền toái !

Không đi quản nữ người chơi kia nghĩ như thế nào, Lâm Mộc Sâm lại mở ra bản đồ. Lần này, nhất định phải giết chết một con Bức dực thiên ma, lấy được tinh phách, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ !

Chân chính hạ quyết tâm, đặc thù nhiệm vụ này cũng không phải khó hoàn thành như vậy. Bức dực thiên ma mặc dù thưa thớt, nhưng không biết sao môn phái cho pháp bảo lại có thể đánh dấu vị trí của bọn chúng. Chân chính khó khăn, là làm sao theo kịp tốc độ của bọn chúng.

Nếu như là những người khác, cũng chỉ có thể nghiên cứu hành động lộ tuyến của mấy con Bức dực thiên ma này, sau đó tìm một chỗ chặn lại nó, tiếp theo một kích phải chết.

Nhưng Lâm Mộc Sâm bất đồng a, cơ quan giáp ưng của hắn tốc độ vốn không thấp, lại thêm kỹ năng Tốc hành, trong vòng 15 giây, hắn so với tốc độ của Bức dực thiên ma kia còn nhanh hơn !

Cho nên, sau khi lại hao tốn một chút thời gian, Lâm Mộc Sâm tìm được một con Bức dực thiên ma khác, thành công đem sinh mạng của nó đánh tới dưới 5%, Ngưng phách thành công phát động, sau khi tinh phách ngưng tụ, lại bổ thêm hai tên, liền đem Bức dực thiên ma này thành công săn giết.

Mang theo tinh phách cùng vật phẩm nhiệm vụ, Lâm Mộc Sâm thật cao hứng trở lại trú địa môn phái, sau khi đem nhiệm vụ giao nộp, liền thu được phần thưởng của nhiệm vụ đặc thù này.

Phần thưởng nhiệm vụ chính là một bản vẽ cơ quan thuật, chế ra đồ vật gọi là thủ cung băng đạn, chứa số lượng đạn cùng những băng đạn khác giống nhau, đều là hai trăm phát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!