Chương 9: (Vô Đề)

[ Có hay không khả năng, cái gọi là sân chơi đề tài ma huyễn này, chẳng qua là cùng pháo đài Ma Vương của ngài... chỉ là vẻ ngoài có chút tương đồng mà thôi? ] Hệ thống dè dặt, cẩn trọng từng lời mà hỏi.

Thiếu niên siết chặt quai hàm, lạnh giọng đáp: [ Ta rõ ràng là xuyên không tới đây, chứ không phải mắt ta mù! ]

Khi Thái Dương hoàn toàn chìm xuống đường chân trời, Đế Thu rốt cục cũng đi tới trước cửa lớn của cái gọi là "Sân chơi". Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao cắt, khóe môi run run: 

[ Ngươi nhìn cái nóc kia đi! Đó rõ ràng là ta từ mấy vạn mét sâu dưới đáy biển tìm về vỏ sò quý hiếm, vậy mà bọn chúng lại cả gan sơn thành màu đỏ? ]

[ Còn cái kia nữa, chẳng phải là tượng của ta sao?! ]

Thiếu niên đứng ngây người nơi cửa, thân thể run lên, bàn tay nâng cao, đầu ngón tay khẽ run rẩy chỉ thẳng về phía pho tượng. Đôi mắt mở to, trong ánh nhìn có kinh ngạc lẫn phẫn nộ: 

[ Bọn chúng thế mà dám lấy tư thế oai hùng hiên ngang của ta, rồi để pho tượng trong tay giơ một câu khẩu hiệu buồn cười như vậy?! ]

Trong đêm, sân chơi sáng rực ánh đèn thất thải nghê hồng*, chớp lóe rực rỡ đến chói mắt. Chỉ cần đứng bên ngoài cửa lớn, người ta cũng có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười nói liên miên, xen lẫn tiếng gào thét phấn khích dồn dập.

*Thất thải nghê hồng: đèn ống neon nhiều màu.

"Ma ma, ca ca kia sao lại không chịu đi vào?" Một giọng trẻ thơ non nớt vang lên bên tai Đế Thu. Hắn nghiêng đầu nhìn lại, thấy một đôi mẹ con đang nắm tay nhau từ trong sân chơi bước ra. Đứa trẻ tò mò nhìn hắn, đôi mắt đen láy long lanh: "Quần áo trên người ca ca bẩn quá... Hắn không có tiền sao?"

Người mẹ giật mình, lập tức cúi thấp giọng khẽ trách: "Suỵt, Bảo Bảo, không được vô lễ."

Sau đó, nàng chậm rãi nói tiếp: "Con phải hiểu, không phải ai cũng hạnh phúc như con, có thể bất cứ lúc nào cũng được vào chơi ở ma huyễn  sân chơi pháo đài này. Một tấm vé vào cửa trị giá năm trăm tinh tệ, đối với một gia đình mà nói, đã là chi tiêu cực kỳ lớn. Con phải biết quý trọng cuộc sống hiện tại, bằng không, đến ngay cả tư cách vào cửa, con cũng sẽ giống như tiểu ca ca kia, không có đâu."

"Còn biết rồi, ma ma." Đứa trẻ ngoan ngoãn đáp.

Mẹ con nắm tay nhau, bóng dáng càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất vào trong biển người đông đúc.

Ở phía xa, chiếc phi cơ bán vé tự động phát ra giọng nói điện tử lạnh lùng, từng câu từng chữ vang vọng trong không trung:

"Hoan nghênh quang lâm Ma Huyễn Pháo Đài Sân Chơi. Xin mời quét vé vào cổng. Vé vào cửa giá năm trăm tinh tệ một tấm, trẻ em cao dưới một mét hai được hưởng giá nửa vé. Du khách vui lòng tự giác xếp hàng mua vé và vào cổng. Cảm tạ sự phối hợp của quý khách."

Đế Thu: "..."

Trong lòng hắn tức giận đến mức muốn nổ tung.

Đây rõ ràng là lãnh địa của chính ta, tại sao ta lại phải bỏ tiền để được vào?!

Hệ thống đứng bên cạnh cũng nghẹn lời, không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng: [... ]

Trong phút chốc, nó bỗng sinh ra một loại thương hại sâu sắc dành cho ký chủ đại nhân của mình.

Thiếu niên cô độc đứng ở bên ngoài, lặng lẽ nhìn chăm chú vào từng viên gạch, từng mảnh ngói trong Ma Huyễn Pháo Đài Sân Chơi. Nửa giờ trôi qua, hắn không nói thêm một lời nào, chỉ im lìm như pho tượng.

Mãi đến lúc thời gian lặng lẽ qua đi, Đế Thu mới chậm rãi xoay người rời đi.

Hệ thống vội vàng tìm kiếm một đề tài để an ủi Ma Vương đại nhân: [ Ký chủ đại nhân, kỳ thực chỉ cần ngài có thể trở về thế giới vốn thuộc về mình, Ma Vương Pháo Đài vĩnh viễn vẫn là của ngài. ]

Đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ kiên định, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rực sáng ánh đèn neon, nơi những ngôi sao trở nên lu mờ ảm đạm: [ Ta nhất định sẽ trở về! ]

[ Nhưng như vậy, vấn đề là... nếu Ma Vương Pháo Đài của ta đã xuất hiện ở nơi này, vậy thì đất đai của ta, cung điện của ta, có phải cũng tồn tại ở đây? ]

Hệ thống: [ Ý ngài là cung điện dưới lòng đất? ]

Thiếu niên gật đầu, ánh mắt lóe sáng: [ Đúng vậy. Ma Vương Thành của ta chia làm hai phần, phần trên mặt đất và phần trong lòng đất. Pháo đài trên mặt đất tuy nguy nga tráng lệ, nhưng hạt nhân chân chính của Ma Vương Thành lại nằm trong cung điện dưới lòng đất. ]

[ Bên trong cung điện dưới lòng đất, ta từng đặt một pháp khí, chuyên dùng để chứa đựng phần ma lực dư thừa của ta. Nếu có thể tìm thấy nó, ta sẽ lấy lại được sức mạnh của mình! ]

Trong bóng tối của con hẻm nhỏ, thiếu niên bỗng phá lên cười ngạo nghễ: [ Ha ha ha ha! Nếu ta lấy lại được ma lực, chẳng phải ta sẽ vô địch thiên hạ sao?! ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!