Chương 4: (Vô Đề)

Đại địa chấn rung chuyển, lá rừng rộng lớn chấn động phát ra từng trận "loạch xoạch" không dứt.

Trong biển rừng mênh mông, ba đạo thân ảnh cấp tốc xuyên qua. Phía trước, hai bóng người nắm chặt tay nhau, bước chân vội vàng chạy trốn. Sau lưng, cách chừng ba bốn mét, một bóng người khác dốc sức đuổi theo.

Mà nơi phía sau ba người, bụi mù mịt mờ dâng lên từng lớp cuồn cuộn. Sau lớp bụi dày đặc kia, thú triều như sóng dữ ùn ùn tràn đến.

Khoảng cách giữa thú triều cùng ba người càng lúc càng gần. Đúng vào lúc này, hai bóng người phía trước bất ngờ biến mất không dấu vết. Bóng người thứ ba cũng theo đó mà biến mất giữa rừng rậm.

___

Nơi họ biến mất chính là một hang động ngầm nửa ẩn dưới lòng đất. Trượt qua cửa động, không gian bên trong rộng lớn vô cùng.

Bên trên, tiếng bước chân thú triều gầm vang như cuồng phong bão táp, không ngừng chấn động. Hang động bí mật cũng vì vô số hung thú chạy loạn mà rung lắc kịch liệt, từng mảng đất vụn, đá nát ào ào rơi xuống.

Vách đá lắc lư chao đảo, tưởng chừng chỉ cần thêm một nhịp nữa liền sẽ sụp xuống nghiền nát tất cả.

Ba người nín thở, nép mình ở gần cửa động, vành tai căng lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Trận cuồng loạn của hung thú này không rõ nguyên nhân, kéo dài hơn nửa canh giờ mới dần yên lặng trở lại.

Nghe tiếng thú triều xa dần, ba người cuối cùng mới khẽ thở phào một hơi.

"Các ngươi coi như nhặt lại được một mạng."

Một giọng nói xa lạ đột ngột vang vọng từ sâu trong sơn động. Hướng Đông lập tức theo bản năng chắn Hướng Tây phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn vào nơi tối tăm sâu thẳm:

"Là ai ở đó?"

Tiếng vải áo ma sát cùng tiếng bước chân thanh thoát vang lên. Rất nhanh, một bóng người từ trong bóng tối bước ra.

Ánh mắt Hướng Đông liếc xuống phù hiệu trên ngực đối phương.

Màu xanh lục – C cấp.

Ngay khi Hướng Đông còn đang nhìn, Đế Thu đã bình tĩnh đánh giá người vừa xuất hiện.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi. Mái tóc đen bóng được buộc cao thành đuôi ngựa gọn gàng, dung mạo tươi đẹp khả ái. Tuổi tác thoạt nhìn cũng không chênh lệch bao nhiêu so với bọn họ.

Trong lòng nàng ta ôm một con vật lông xù mà ngay cả Đế Thu cũng không nhận ra nổi tên gọi. Nữ tử ấy đứng nơi giao thoa sáng tối, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn ba người.

Sinh vật trong ngực nàng chỉ to cỡ bằng vòng tay ôm, toàn thân bao phủ lớp lông trắng tinh mềm mịn, vóc dáng lại dài như thỏ. Nó tròn vo ngồi thu mình trong ngực chủ nhân, nhưng vẫn không quên hé miệng thử nhe răng với ba người bọn họ.

"Tiểu Quái, không được nghịch ngợm! Không thể tùy tiện cắn người khác, như vậy là thất lễ."

Nữ sinh nhẹ nhàng xoa đầu con vật lông mượt, đôi mắt đen lay láy lần lượt đảo qua ba người.

Khi ánh mắt nàng ta dừng lại ở Đế Thu đang nép mình nơi góc tối, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, song nàng lập tức thu hồi ánh nhìn.

Hướng Đông dán chặt mắt vào con vật trong lòng cô ấy, giọng điệu cảnh giác:

"Thứ trong ngực ngươi… chẳng lẽ là… hung thú cấp A?"

Nữ sinh khẽ cười, bàn tay dịu dàng v**t v* bộ lông trắng muốt:

"Ồ, kiến thức của ngươi cũng không tệ. Ta là Tuần Thú Sư. Nó là phối hợp thú của ta, tên gọi Tiểu Quái."

Hướng Tây nhỏ giọng thì thào:

"Ca, chẳng phải quy định chỉ được mang vũ khí lạnh vào thôi sao? Như vậy chẳng phải phạm quy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!