Đế Thu cau mày: [ Ngươi vừa rồi gọi ra cổ hung thú Thao Thiết? ]
[ Ngươi nghe ta giải thích đã, không phải như ngươi nghĩ đâu, ] hệ thống dù không có hình thể, nhưng giờ phút này lại cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra như thác, [ vốn dĩ nó không như vậy, chỉ là đói bụng quá lâu… đói đến mức biến dạng. ]
Đế Thu nhíu chặt chân mày: [ Đói bụng quá lâu? Rốt cuộc là bao lâu? ]
Đây mà gọi là đói bụng đến biến dạng sao? Rõ ràng là thay đổi cả một chủng loại rồi còn gì.
Hệ thống ngượng ngùng cười khan hai tiếng: [ Ít nhất cũng phải vài ngàn năm đi. ]
Đế Thu: [ … ]
Nghĩ kỹ mới thấy, quả thật nếu đổi thành sinh vật khác thì đã sớm chết đói từ lâu. Chỉ có Thượng Cổ Hung Thú mới có thể chịu đựng được.
Ngay lúc này, tiếng rên yếu ớt của thú nhỏ lại truyền đến, kéo ánh mắt của Đế Thu tập trung về phía nó.
Trước mặt hắn, con thú nhỏ lớn cỡ một con dê non ba tháng tuổi, thân hình gầy gò đến mức xương cốt trơ cả ra ngoài, toàn thân mềm nhũn nằm bẹp trên mặt đất, thở hổn hển chẳng còn sức.
Bộ lông nó phủ một màu xanh sẫm u tối, phía sau mọc ra hai cái đuôi dài nhỏ, mảnh khảnh như roi, đuôi cuối còn chụm thành chùm lông tròn như chóp đuôi sư tử.
Trên đỉnh đầu, bờm lông dài rủ xuống, che lấp gần hết đôi mắt to trong suốt như nước, chỉ còn thấp thoáng mơ hồ nhìn thấy.
Ẩn dưới lớp bờm ấy còn có một đôi sừng đá màu nâu, lởm chởm nhưng tinh xảo, mọc ngược về phía sau.
Đế Thu thật sự không tài nào đem cái sinh vật bé nhỏ, đáng thương này liên hệ với hung danh ngập trời trong truyền thuyết.
Thao Thiết – cái tên kia, từ xa xưa đã như sấm bên tai.
Đông Phương thượng cổ tứ đại hung thú, dữ tợn tàn nhẫn, dối trá hung bạo, miệng có thể nuốt vạn vật, thậm chí Nhật Nguyệt Tinh Thần cũng có thể nuốt trọn.
Thế nhưng giờ đây, trước mắt hắn chỉ là một sinh vật yếu ớt, bất lực. Nó cố sức vẫy vẫy hai cái đuôi dài nhỏ, phát ra âm thanh như mèo con: "Đói… đói… cơm… cơm…"
Đế Thu nửa ngồi nửa quỳ xuống, lấy từ hệ thống ra 500 điểm sợ hãi giá trị, đặt ngay trước mặt Thao Thiết. Sợ hãi giá trị sau khi thực thể hóa thành một đoàn bông đen sì, thoạt nhìn giống như một khối kẹo đường.
Dù trông đáng yêu đến đâu, đối diện hắn vẫn là một Thượng Cổ Hung Thú. Hắn không ngu đến mức đưa tay ra thử nghiệm.
Đế Thu lặng lẽ đặt khối kẹo đen trước mặt nó rồi thối lui về sau mấy bước. Một khắc sau, hắn thấy Thao Thiết hé miệng, khẽ hít một cái. Không ai thấy nó cắn hay nhai gì, đoàn kẹo đen đã biến mất, bị nuốt chửng ngay lập tức.
Con thú nhỏ phát ra tiếng gừ khe khẽ như mèo con thỏa mãn, cặp mắt trong veo lại lấp lánh nhìn Đế Thu: "Còn nữa… không?"
Đế Thu im lặng: "… Ta lấy cho ngươi."
Có! Có! Bao nhiêu cũng cho ngươi!
Hắn đem toàn bộ số sợ hãi giá trị còn lại đặt ra trước mặt nó. Lần thứ hai, Thao Thiết lại hé miệng khẽ hút, toàn bộ đều biến mất không sót.
Con tiểu khả ái này, ăn cái gì cũng không nhai sao? Trực tiếp nuốt luôn? Không hổ danh Thượng Cổ Hung Thú, hôm nay quả là mở mang tầm mắt.
Sau khi ăn hơn hai ngàn điểm sợ hãi giá trị, Thao Thiết mới thôi kêu, thoải mái đánh một cái ngáp dài, chậm rãi ngồi dậy, nghiêng nghiêng đầu.
Hai chiếc đuôi phía sau khẽ quấn, xoay vòng rồi chập lại, tạo thành một hình trái tim hướng về phía Đế Thu.
Ái tâm phóng ra
Đế Thu lập tức đưa cả hai tay che kín miệng.
Hắn không muốn động tâm, nhưng nó lại cứ như muốn cướp đi lòng hắn.
Xin lỗi, kỵ sĩ, nhưng Thao Thiết thật sự biết cách lấy lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!