Chương 16: (Vô Đề)

"Ai, ngươi đừng có cắn nữa, vết thương ta mới vừa giúp ngươi băng bó cẩn thận xong, ngươi còn dám cố tình giằng mở ra sao!"

"Không phải đã nói rồi là không được lăn lộn đầy đất ư! Chỉ là một cái khăn mặt thôi, có cái gì vui đến vậy, cứ như vậy mà chơi đùa sao? !"

"Tiểu quái kia! Ngươi cũng cùng nó náo loạn theo à!"

"Mặc kệ các ngươi nữa!"

Trong hang động u ám, Sonja nhã chống nạnh, tức giận chỉ tay về phía hai con hung thú đang nằm lăn lộn trên đất.

Ở góc tường trong động, nơi đó có ổ của hai con hung thú. Một con chính là tiểu quái kia, còn lại là một con toàn thân phủ lông bạc, dáng vẻ giống như sói dữ khổng lồ.

Sói bạc bụng và đùi đều có vết thương, thân thể to lớn quấn chặt những dải băng trắng chằng chịt. Trên mặt đất rải rác không ít vải băng đã bị máu nhuộm đỏ, hiển nhiên là Sonja nhã vừa mới xử lý vết thương cho sói bạc.

Đế Thu đứng ngay trước cửa động, ánh mắt ngây ra, có chút thất thần nhìn chằm chằm con sói bạc kia.

Đó là một con sói bạc dài đến mức khiến người ta kinh diễm.

Thân hình nó dài tới năm mét, tiểu quái bé nhỏ nằm cuộn tròn trước người nó chẳng khác nào một con gà con bên cạnh bảo mẫu.

Toàn thân hung thú phủ lông bạc sáng bóng, trong bóng tối đan xen ánh sáng lờ mờ, từng sợi lông bạc lấp lánh lưu quang, khiến mắt người ta bị choáng ngợp.

Điểm duy nhất trên người nó không phải màu bạc chính là mảng lông đỏ rực như ngọn lửa mọc ở giữa trán.

Con sói bạc mà bình thường chỉ cần nghe tên đã khiến người ta run rẩy sợ hãi, lúc này lại nằm gục xuống đất, bốn chân duỗi ra, cái đầu đặt lên một vật mỏng manh, cứ trái qua phải lại cọ cọ.

Cái mông cũng nhúc nhích lắc lắc.

Ngay đối diện nó, tiểu quái cũng lật ngửa bốn vó mềm nhũn, nằm chổng lên trên vật đó, giống như hai con mèo ngửi thấy mùi bạc hà vậy.

Đế Thu liếc nhìn vật kia.

Không có gì đặc biệt cả, chỉ là cái khăn mặt hắn trả lại cho Sonja nhã mà thôi.

Cảnh tượng đáng ra phải là kiếm tuốt khỏi vỏ, máu me và hung tàn lại hoàn toàn không tồn tại. Thay vào đó, một người và hai thú hòa thuận tới mức cực điểm.

Đế Thu: "…"

Ta có nên đi thì hơn?

Thiếu niên đứng ở cửa động một hồi lâu, nhưng một người hai thú vẫn không hề phát hiện ra hắn.

Cuối cùng, hắn đành phải cố ý giẫm mạnh lên cành cây khô, phát ra tiếng giòn giã, mới khiến ba kẻ trong động chú ý.

Hai con thú đang chơi đùa lập tức dừng lại, cảnh giác quay về hướng ngoài động.

Sonja nhã hơi nheo mắt, chờ khi nhìn rõ người tới là ai thì lập tức vui mừng gọi:

"Thu thu, ngươi làm sao tìm được bọn ta vậy?"

Đế Thu cất bước đi vào trong hang, vừa đi vừa lặng lẽ đánh giá con sói bạc.

Sói bạc nhìn thấy có người lạ bước vào, nó gắng sức chống thân thể ngồi dậy.

Đế Thu lúc này mới để ý, lông trên người nó rất dài, sợi lông bạc cứng cáp mà dưới lớp ấy còn là tầng lông tơ dày đặc mềm mại.

Một cơn gió từ ngoài động thổi vào, lông bờm bạc trên người sói cũng theo gió bay động, tựa như từng đợt sóng biển nhỏ màu bạc.

Phiêu dật mà tiêu sái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!