Chương 14: (Vô Đề)

Không khí trước mắt có chút vi diệu, bầu không khí ngưng trệ khiến ai nấy đều lúng túng.

Tiểu quái lại càng hưng phấn, vui sướng chạy vòng quanh Đế Thu cùng cô gái tóc đuôi ngựa, từng vòng từng vòng thành hình chữ "8". Nó chạy vài vòng, bỗng nhiên dừng lại ngay chính giữa, ngẩng đầu nhìn.

Sau đó, tiểu quái một lần nữa đứng thẳng, trước tiên liếc nhìn Đế Thu, rồi lại quay sang nhìn thiếu nữ.

Sắc mặt nam nhân trẻ tuổi bên cạnh thoáng cứng lại, trong lòng sinh ra một dự cảm bất ổn.

Quả nhiên, chỉ một giây sau hắn liền tận mắt chứng kiến cảnh tượng không muốn thấy nhất tiểu quái lưu loát đưa hai chân trước lông xù vào cái túi trước bụng.

"Bịch" một tiếng, lại một viên tiêu chí vật bị nó móc ra, giơ lên trước mặt Đế Thu, giọng hăng hái kêu: "Gào ~"

Ngón tay nam nhân trẻ tuổi khẽ run lên, cả cánh tay cũng phát run. "..."

Tiểu quái, đừng cho nữa... xin ngươi đừng có tiếp tục tặng nữa, ta thật sự cũng chịu không nổi rồi!

Thế nhưng tiểu quái dường như chẳng hề nghe thấy tiếng lòng hắn, đôi mắt tròn đỏ tươi chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái, rồi lập tức kiên trì quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đế Thu.

Nhìn thấy Đế Thu không đưa tay tiếp lấy tiêu chí vật, tiểu quái liền cong cái mông to tròn lông xù, rướn người hất đuôi, dồn sức chuẩn bị lần thứ hai bật nhảy.

Ngay khoảnh khắc nó lao lên, thiếu nữ tóc đuôi ngựa tay mắt lanh lẹ, thân hình xẹt tới như gió, một phát bắt lấy tiểu quái đang bay giữa không trung, ôm chặt vào trong ngực.

Tiểu quái bị kẹp chặt trong vòng tay, rõ ràng mang theo vài phần bất mãn, thân thể run rẩy, hai chân trước vẫn cố sức vươn ra ngoài, quai hàm cũng rướn về phía Đế Thu, kiên trì đưa tiêu chí vật.

Đế Thu lúc này mới từ cơn kinh ngạc khẽ hoàn hồn, hắn bước tới một bước, nhận lấy viên tiêu chí vật, lập tức đưa trở lại vào tay cô gái. Trước khi rụt tay, hắn còn không nhịn được vươn ngón tay xoa nhẹ cái đầu lông xù của thỏ nhỏ.

Ngay khoảnh khắc ngón tay chạm đến, cơ thể tiểu quái lập tức cứng lại, rồi toàn thân như nhũn ra, mềm oặt. Hai chân trước run lên, viên tiêu chí vật trong móng vuốt rơi bịch xuống đất.

May mà Đế Thu phản ứng cực nhanh, một tay bắt lấy, lại lần thứ hai đưa về cho thiếu nữ.

Nữ sinh nhận lấy, tiện tay đặt sang một bên, sau đó vội vàng đưa thỏ cho nam nhân trẻ tuổi, giọng đầy lo lắng:

"Tiểu cữu cữu, ngươi mau xem giúp nó! Tiểu quái làm sao thế này? Nó... nó có phải bị thương không?"

Con thỏ nhỏ vừa rồi còn linh hoạt nhảy nhót, nay lại nhắm chặt hai mắt, đầu nghiêng sang một bên, mềm nhũn như vô sinh khí.

Nam nhân trẻ tuổi ôm lấy nó, hết xoa bụng lại nâng mí mắt quan sát cẩn thận vài phút, cuối cùng vẻ mặt phức tạp mở miệng:

"Nó... chắc là ngất thôi."

Nữ tử kia: "???"

Cái gì?

Đế Thu liếc nhìn đỉnh đầu tiểu quái, chỉ thấy trị số "sợ hãi" nháy mắt kéo đầy.

[ Sợ hãi giá trị: 80 ]

Hệ thống: [Keng! Chúc mừng kí chủ đại nhân, đạt được 80 điểm sợ hãi! Kí chủ, ngài rốt cuộc làm thế nào vậy? Ngài lén dùng phép thuật sao? Hay là lại giở trò âm mưu quỷ kế gì? ]

Đế Thu: [ ... ]

Âm mưu quỷ kế cái gì? Rõ ràng đây chính là hùng tài đại lược!

Còn nữa, lần này ta thật sự vô tội!

Thật sự là... "ôm cây đợi thỏ" sao?

---

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!