Người càng đông, đạn mạc lại càng náo nhiệt.
[ Ta tức chết với tên Đế Thu này rồi, dám nói Phong Diễm như vậy! ]
[ Không chỉ mắng Phong Diễm, hắn còn dám gọi Tống thiếu của ta là "kim mao"! Người anh tuấn tiêu sái như Tống thiếu, hắn hắn hắn… tức chết ta, ta muốn ném cà chua thối vào mặt hắn! ]
[ Đáng ra bọn họ không nên cứu hắn, để hắn bị trùng tộc cắn chết mới phải! ]
[ Đau lòng phong thiếu quá… ]
[ Nguyện bỏ mười cân thịt, đổi lấy việc Đế Thu gặp Ác Mộng Bạc ngay lập tức. ]
[ Mười cân ít quá, ta ra hai mươi cân! Chỉ mong cái tên "không vừa mắt" kia bị Ác Mộng Bạc nuốt chửng, xem hắn còn đắc ý được bao lâu! ]
[ Đồ rác rưởi mà cũng dám mắng phong thiếu, hắn xứng sao? ]
Đế Thu nhìn đạn mạc hồi lâu, đến mức hệ thống cũng phải nhỏ giọng an ủi:
[ Ký chủ đại nhân, ngài đừng giận, đừng nghe bọn họ. Ngài không phải rác rưởi. Ngài là người lợi hại nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này. ]
[ Thật không? ] Đế Thu liếc con số trực tiếp, đã vượt một vạn.
Hệ thống gật rào rào:
[ Thật sự! Tuy đôi lúc ngài có hơi xấu xa, nhưng ngài quả thật rất lợi hại. Từ vị thế mạnh nhất Ma vương đột nhiên biến thành kẻ yếu nhất thế giới này, ngài không hề oán hận, lại dùng trí tuệ của mình để đối đầu với những chuyện tưởng chừng không thể. Ký chủ đại nhân, tuy ta hơi ngốc, thường hay kéo chân ngài, nhưng trong lòng ta, ngài chính là thần! ]
Thiếu niên khẽ cười, nụ cười lạnh lùng nhưng khó che giấu niềm vui:
[ Ha ha, kĩ thuật nịnh hót của ngươi càng ngày càng thành thục. ]
Hệ thống gấp gáp:
[ Không phải nịnh hót, ta nói thật lòng! Ngài phải tin ta! ]
Thiếu niên cong môi:
[ Ta không hề giận, chỉ thấy… thú vị thôi. ]
[ Thú vị? ] Hệ thống ngơ ngác.
Đế Thu khẽ híp mắt, giọng trầm thấp:
[ Thân thể này mang đến cho ta trải nghiệm khác thường, những thứ mà khi làm Ma vương ta chưa từng có được. ]
[ Nhân loại từ xưa đã sùng bái kẻ mạnh. Còn ta, chính là người đứng trên đỉnh cao ấy. Khi đó, ta bao quát chúng sinh, tất cả đều phải quỳ dưới chân ta. ]
[ Nhưng đứng ở nơi cao, chỉ thấy lạnh lẽo vô biên. ]
[ Còn hiện tại, ta đang trực tiếp nhìn thấy bọn họ ngước nhìn Phong Diễm như thế nào. Kẻ mạnh, nắm giữ quyền phát ngôn tuyệt đối, địa vị tuyệt đối, cao cao tại thượng, hưởng thụ sự sùng bái của muôn người. ]
[ Chỉ là… ta chờ mong ngày nào đó, có thể dẫm nát những kẻ ấy dưới chân, nhìn xem gương mặt kiêu ngạo kia còn giữ được vẻ cao ngạo nữa không. ]
Đế Thu cúi đầu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười quỷ quyệt:
[ Ta không thể chờ được nữa muốn nhìn thấy vẻ mặt của bọn chúng khi ấy… Ha ha ha ha! Phàm nhân, cứ việc cười, cứ việc hả hê. Sau đó, tuyệt vọng đi, thống khổ đi! ]
Hệ thống: […]
Đúng là… một bầu tâm huyết bị ném cho chó gặm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!