Chương 9: (Vô Đề)

Hề Hoài – kẻ chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon, lần đầu tiên an ổn tỉnh dậy, mở to mắt nhìn dáo dác, hiện lên trước mắt vẫn chỉ là một màn tối đen như mực.

Hắn mơ mơ màng màng hồi phục tinh thần, còn có chút cảm giác không thực.

Hắn vội nhìn khắp nơi để tìm Trì Mục Dao, sau khi nghe được tiếng thở đều đều quen thuộc, hắn xác định Trì Mục Dao đang ở bên giường đá đả toạ.

Bên trong huyệt động vẫn luôn an tĩnh như vậy.

Hề Hoài bị nhốt trong này cũng đã hơn một năm.

Mà lạ một cái, Hề Hoài lại có vẻ như đang dần dần quen với sinh hoạt hiện tại.

Ban đầu rõ ràng hắn muốn lão Dược Ông cho mình một nhát kiếm dứt khoát chết quách cho rồi, khỏi phải chôn thây trong huyệt động này chi cho phí thời gian.

Không ngờ lão ta lại mang Trì Mục Dao đến.

Bầu bạn với Trì Mục Dao hoá ra cũng không tệ như hắn tưởng.

Dạo gần đây, Hề Hoài ngày càng cảm thấy Trì Mục Dao thú vị, thời gian bị cầm tù ở huyệt động thành ra cũng không nhàm chán lắm.

Hắn nhớ tới dáng vẻ Trì Mục Dao chống ngực hắn khóc nức nở, khoé miệng không hiểu vì sao bỗng dưng vô thức câu lên.

Hiện tại Hề Hoài không có linh lực, không thể vận chuyển công pháp xem xét thân thể của mình, nhưng hắn cảm nhận được Huỷ Long Diễm bên trong cơ thể mình đã được tinh lọc gần như sạch sẽ.

Chuyện này là bọn họ vô tình mà bắt được vàng.

Bên trong cơ thể Hề Hoài tuy vẫn còn cảm giác khô nóng, nhưng so với trước đây đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu tiếp tục tu luyện, nói không chừng có thể khôi phục lại thân thể như người bình thường, ít nhất sẽ không lâu lâu mất khống chế mà phát cuồng nữa.

Hề Hoài tiếp tục chờ đợi.

Bên trong huyệt động tĩnh mịch tới nỗi chẳng có âm thanh gì ngoài tiếng thở đều đều của Trì Mục Dao.

Trong này cũng chỉ có mỗi mình Trì Mục Dao bầu bạn bên cạnh hắn.

Hề Hoài cứ vậy mà chờ, chờ tới khi Trì Mục Dao hấp thụ xong linh lực, hắn mới có thể tìm thấy chút niềm vui cho chính mình

Trì Mục Dao mở to mắt sau khi hấp thu linh lực xong, anh chú ý tới Hề Hoài đang nằm lắc lắc cổ tay bị xích, dường như chán nản lắm rồi.

Hề Hoài cũng nhận ra hơi thở Trì Mục Dao thay đổi, hắn ngừng tay lại, làm ra vẻ bình tĩnh.

Hề Hoài hỏi: "Không phải ngươi nói càng về sau thì tốc độ hấp thu linh lực sẽ càng nhanh sao? Sao lần này lâu dữ vậy? Ta chờ cũng phải tận hơn mười ngày rồi đó."

Trì Mục Dao mím môi một lúc rồi vặn lại: "Còn không phải do lần trước ngươi làm càn sao?"

"Giờ ngươi đổ thừa cho ta sao?"

"Đương nhiên! Tại ngươi quấy rối nên mới ảnh hưởng tới việc ta vận công."

"Vậy nên từ trước tới giờ ngươi chưa từng…là bởi vì ngươi đang nỗ lực vận công hả?

"Đúng!".

Trì Mục Dao gật đầu dứt khoát, mặc kệ Hề Hoài có thấy được cái gật đầu này không.

Không ngờ Hề Hoài bỗng nhiên lại cười cười, bảo: "Thôi làm gì thì làm đi."

"Vốn dĩ chính là…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!