Chương 48: Đạo Lữ Kết

Được hai ngày rảnh rỗi Trì Mục Dao quyết định dạo một vòng khắp nơi thăm thú nơi ở của Hề Hoài.

Anh xem trong nguyên tác, biết được Hề Hoài độc chiếm cả một ngọn núi, trên đây chỉ có một mình hắn ở.

Nhưng Trì Mục Dao không ngờ ngọn núi này lại lớn tới như vậy.

Kể cả dùng di thuật băng xuyên qua núi cũng rất khó để tới được đầu bên kia trong thời gian ngắn.

Anh còn tưởng rằng nơi đây chỉ lớn cỡ một thành thôi.

Hoá ra đã coi nhẹ Khanh Trạch Tông rồi.

Dù gì cũng là đệ nhất đại tông môn của ma môn, không thể nào xem thường được.

Lạ lùng ở chỗ là ngọn núi này được treo lơ lửng giữa không trung, muốn rời đi chỉ có thể thông qua một dọc bậc thang bằng đá.

Từ vách đá nơi rìa núi nhìn ra sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang được chôn giữa mây mù, đỉnh núi đâm thủng chân trời, còn người trên núi thì đang ở tại Thiên Cung.

Bên trong thác nước nơi thượng nguồn, đàn cá tung tăng bơi lội thoả thích như thể chúng chẳng có thiên địch.

Con nào con nấy ú na ú nần, chúng thi nhau búng người lên rồi lại rơi xuống làm cho bọt nước văng tung toé.

Nếu Trì Mục Dao muốn rời khỏi đây, chắc chắn phải ngự vật mà đi.

Nhưng pháp khí của anh tốc độ khá chậm đâu thể ngang nhiên bay giữa trời.

Chưa được bao lâu chắc đã bị bắt lại rồi.

Phi hành pháp khí mà Hề Hoài tặng anh còn đang luyện chế, phải tầm cỡ nửa năm mới làm xong.

Trì Mục Dao vậy mà lại có một chút xíu mong đợi.

Nghĩ kĩ thì đám mây kia cực kỳ thích hợp để chay trốn, nhất là chạy trốn ở Khanh Trạch Tông.

Bình thường sử dụng phi hành pháp khí này thì người dưới đất đã không chú ý tới rồi, chỉ ngỡ như một đám mây trôi hờ hững.

Huống hồ gì là nơi trời mây ngập tràn chẳng thể nhìn rõ núi non như ở đây.

Dạo loanh quanh suốt hai ngày, anh hiểu rằng để thoát khỏi nơi này của Hề Hoài là chuyện khó hơn lên trời.

Trì Mục Dao bắt đầu nghiên cứu Huyễn Sương Mù Ngọc, nghĩ bụng hay là mình dịch dung bỏ trốn.

Anh đang ngồi trong phòng tu luyện tìm hiểu xem làm cách nào để phối hợp Huyễn Sương Mù Ngọc với ảo thuật thì Hề Hoài mang một ít điểm tâm tới.

Trì Mục Dao hốt hoảng vội hỏi: "Không phải đã nói với ngươi đừng đột ngột vào rồi à?"

"Ta gõ cửa rồi mà."

"Ta không nghe thấy…"

"Huynh quá tập trung thôi."

Trì Mục Dao đúng thật là có cái thói quen xấu này.

Chỉ cần tập trung học tập hoặc nghiên cứu một vấn đề gì đó là anh sẽ quên ăn quên ngủ, kể cả tiếng gõ cửa hay những âm thanh khác cũng không để vào tai.

Cũng chính vì cái thói xấu này nên anh mới xuyên thư.

Hề Hoài thấy Huyễn Sương Mù Ngọc thì cầm lên nhìn nhìn hỏi: "Có thứ này thì đệ tử Hợp Hoan Tông có thể dịch dung đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!