Chương 46: Đầu Ngón Tay Run Run

Hề Lâm cùng vài vị cung chủ lôi lôi kéo kéo nhau tới động phủ trên núi của Hề Hoài.

Các ông đều là Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn nhưng không ai vận dụng linh lực, chỉ lôi kéo nhau bằng lực bình thường.

Bạn tốt trăm năm sao có thể động thủ thật sự?

"Ngươi đừng có cản ta nữa.

Ta muốn xem xem là nam yêu tinh kiểu gì mà có thể làm nó đắm chìm trong truỵ lạc như vậy, tới mức đòi làm lò luyện cho người ta.

Lò luyện! Thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông mà đi làm lò luyện, nói ra thôi cũng đã thấy mất mặt rồi!" Tính tình của Hề Lâm vốn nóng nảy.

Tới tận bây giờ ông vẫn chưa hạ hoả, lý trí cũng chưa quay về.

Thậm chí suýt nữa thì ông mất khống chế Huỷ Long Diễm mà phóng hoả đốt trụi cả núi.

Cung chủ Nguyệt Mộ Cung, cũng chính là phụ thân của Tông Tư Thần chỉ có thể dịu giọng khuyên nhủ: "Hai đứa nó ở chung trong huyệt động ba năm trời, lâu ngày sinh tình cũng bình thường thôi.

Sau này tiểu đệ tử Hợp Hoan Tông kia đã chạy trốn hai năm còn gì? Thiếu tông chủ cũng nói rồi, là do tiểu đệ tử này không muốn nó trở thành trò cười nên mới một mình lang bạt kỳ hồ hai năm ròng.

Hai đứa khó khăn lắm mới đoàn tụ được.

Ngươi đừng có mà chia uyên rẽ thuý."

Hề Lâm chửi ầm lên: "Ngày? Ngày gì? Nó vất vả khó khăn dữ ha, ở chung ba năm đẩy một tên tạp linh căn lên Trúc Cơ kỳ luôn.

Ngươi còn không biết xấu hổ nói đỡ cho nó?"

Cung chủ Nguyệt Mộ Cung chỉ có thể giải thích: "Lâu ngày sinh tình là thành ngữ."

Hề Lâm mặc kệ, tiếp tục đi về hướng núi: "Buông ta ra.

Ta không có đập nó đâu, ai thèm chấp một đứa Trúc Cơ kỳ làm gì.

Ta chỉ muốn nhìn coi cái tên Hợp Hoan Tông kia là người hay yêu mà quyến rũ được người ta hồn xiêu phách tán! Dụ dỗ thằng trời đánh kia mê muội tới như vậy!"

Lôi lôi kéo kéo mãi cũng tới trước cửa động phủ của Hề Hoài.

Hề Lâm không có xông vào, ông đứng ngoài gõ cửa quát tháo: "Mở cửa! Cút ra đây!"

Đợi một lát không có ai đáp lại.

Động phủ của Hề Hoài có cấm chế do vài vị tiền bối Nguyên Anh kỳ giăng ra.

Hề Lâm không để ý lắm, ông tiếp tục gõ cửa: "Ngươi không mở thì ta tự vào!"

Vẫn như vậy chẳng có ai ra.

Hề Lâm đẩy cửa bước vào.

Cấm chế do các ông tự giăng ra, đương nhiên cũng biết cách phá giải, chỉ là trước đó không muốn động đến bạo lực mà thôi.

Tới trước cửa phòng của Hề Hoài, Hề Lâm bỗng đâm ra chần chừ, sợ nhìn thấy hình ảnh gì không hay.

Ông đứng ngoài cửa cẩn thận nghe tiếng hít thở bên trong, cất giọng cảnh báo thêm một lần nữa rồi mới đi vào.

Sau khi vào trong nhìn thấy hai người nằm sõng soài trên giường, cảm xúc giận dữ chậm rãi chuyển thành kinh ngạc.

Hề Hoài nằm ngửa, vạt áo buông lơi, tia lửa điện trên miệng vết thương đã bị hút hết bảy phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!