Trì Mục Dao hô hấp khó khăn, mày hơi nhíu chặt, Tô Hựu quả thực đã bắt thóp được anh.
Giống như bị rớt xuống một cái giếng cạn tối tăm, đáy giếng chật hẹp, áp lực đè nén khắp cơ thể, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cuối cùng, Trì Mục Dao chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh, khống chế ngữ khí của mình, cố gắng hết sức bình thản trả lời: "Ta sẽ tự sát trước khi ngươi giết bọn họ.
Cùng lắm thì chết cho xong còn hơn là giúp ngươi."
"Aida, tính tình còn quyết liệt nữa ta.
Chữa thương có chút thôi mà căng tới mức này sao?"
"Chỉ là chữa thương thôi sao?" Trì Mục Dao đương nhiên biết chuyện này đâu thể đơn giản như vậy, Tô Hựu càng không phải là một kẻ dễ đối phó.
"…" Tô Hựu trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ngươi đoán được gì rồi?"
"Ta không chữa được tâm ma, cũng không chữa được gì khác, ngươi khỏi cần dây dưa."
Tô Hựu thôi không nói thêm gì nữa.
Hắn không có cách nào lên được Hoá Thần kỳ chính là vì hắn bị tâm ma quấy nhiễu.
Tâm ma của hắn rất nặng, trăm phương ngàn cách cũng không tiêu trừ nổi.
Còn tâm ma của hắn, chính là từ xác chết hắn giữ trong lục lạc trên tóc mà ra.
Hắn vì muốn hồi sinh người kia mà không từ bất kỳ phương pháp nào.
Kể cả giết người uy hiếp, thậm chí tế luyện ngàn vạn thi thể cũng chưa từng thành công.
Giờ đây hắn chú ý tới linh khế của Trì Mục Dao và Vô Sắc Vân Nghê Lộc.
E rằng đang muốn mượn năng lực của anh.
Trì Mục Dao đương nhiên không muốn chữa khỏi tâm ma cho hắn.
Tô Hựu mà thành công phi thăng Hoá Thần kỳ ắt sẽ để lại hậu hoạ.
Mà kết bạn với Tô Hựu thì phải là dạng người nào kia chứ? Ai dám bảo đảm người kia sống lại không biến thành một tai hoạ khác được?
Trong nguyên tác, Hề Hoài hoá điên cũng bởi vì bị Huỷ Long Diễm khống chế lâm vào trạng thái vô thức.
Từng bước từng bước tiến tới hắc hoá ở hậu kỳ.
Tô Hựu cũng là kẻ điên, hắn lên sàn đã nhập ma, là loại người vì một người mà tàn sát rất nhiều người, vì một người mà trở ác.
Nếu Trì Mục Dao giúp hắn, chính là hại hàng ngàn hàng vạn người.
Anh tuyệt đối không thể làm như vậy.
Một lúc lâu sau, Tô Hựu đột nhiên bật cười: "Nhi tử của Hề lão long phát hiện ra ta rồi mà vẫn còn truyền âm nhờ bạn hắn mua đồ giùm ngươi.
Lúc này rồi mà còn nghĩ tới Cập Tiên Thảo…Hắn không ý thức được ta đang muốn giết hắn sao?"
Trì Mục Dao có chút bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Hề Hoài.
Hề Hoài từ tốn cuộn lại thẻ tre, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Trì Mục Dao liền trấn an: "Không sao đâu mà."
Thanh âm của hắn vừa trầm thấp, vừa yên ả, dường như đã trải qua sóng gió nhiều tới nỗi giờ gặp phải chuyện gì cũng chẳng làm hắn dao động được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!