Chương 43: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn

Pháp khí di chuyển bằng một tốc độ rất chậm, thậm chí có thể so với tốc độ người thật nâng kiệu.

Đi mãi đi mãi cũng ra khỏi khu vực tụ tập đông người, từ nơi đây có thể dễ dàng nhìn ngắm cảnh đẹp.

Trước mắt hai người là mười dặm dài đèn hoa rực rỡ, ánh đèn vàng cam cùng đan xen với lụa đỏ.

Ngẩng đầu lên có thể thấy những bức tượng linh thú to lớn đang rít gào, nhe nanh múa vuốt, con nào con nấy hiển hách uy linh, oai phong lẫm liệt.

Khu vực lãnh địa của ma môn có rất nhiều vách đá dựng đứng, nhà cửa cũng thường được xây dựng cheo leo.

Ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy bậc thang dài mờ ảo khoét đá mà thành hình, những công trình kiến trúc kết hợp cùng thiên nhiên vô cùng hoàn mỹ, mái hiên vươn mình trên vách núi.

Trong nhà đèn đóm sáng trưng, trên lối thang lên treo rất nhiều đèn lồng.

Toàn bộ khung cảnh toát ra một vẻ đẹp ma mị giữa đêm.

Trên vách núi rộng lớn có điêu khắc Ám Bát Tiên.

Theo truyền thuyết, Bát Tiên sử dụng tám loại pháp khí riêng biệt bao gồm: sáo, kẻng, hoa sen, quạt, trống da cá, lẵng hoa, hồ lô và bảo kiếm.

Tám loại pháp khí này cũng được khắc hoạ trên vách đá theo bố cục hình tròn rất tinh tế.

Trì Mục Dao vẫn luôn có hứng thú với những thứ này nên tò mò lại gần ngắm nghía.

Xung quanh giờ đây chẳng có ai khác vây xem làm Trì Mục Dao cảm thấy khá tự do tự tại.

Anh chỉ về một hướng hỏi Hề Hoài: "Ngươi xem xem chỗ kia có phải khắc Huỷ không?"

"Ngươi lẽ ra phải chưa từng thấy Huỷ mới đúng."

"…" Trì Mục Dao đương nhiên từng nhìn thấy Huỷ ở Di Thiên Đồng Âm Trận rồi, nhưng anh vẫn tiếp tục vờ như không biết: "Hoá ra hình dạng của Huỷ là như thế này sao?"

Hề Hoài nhìn theo hướng tay chỉ, cẩn thận đánh giá một chút rồi trả lời: "Khắc nhỏ quá, với lại Huỷ thật nhìn đáng sợ hơn điêu khắc nhiều."

"Ồ…"

"Lần này ngươi tới Thiên Tông Hội làm gì? Ngươi muốn trốn ta như vậy thì không nên xuất hiện ở đây mới phải."

"Ta có đồ muốn mua.

Nghe nói lần này ở Thiên Tông Hội có người bán đấu giá nên ta mới muốn tới xem mua được không."

"Ờ…Đấu giá diễn ra khi nào?"

"Hai ngày sau."

"Chậc."

Trì Mục Dao không biết cái tặc lưỡi này của Hề Hoài có ý gì, anh còn đoán có lẽ Hề Hoài chán nói chuyện phiếm với mình rồi nên vội vàng ngậm miệng, một mình ngắm nghía cảnh đêm xung quanh.

Còn Hề Hoài lại đang thấy thật phiền phức.

Hắn chỉ muốn mang Trì Mục Dao về Khanh Trạch Tông ngay lập tức, giờ lại còn phải đợi thêm hai ngày.

Chốc lát, Hề Hoài hỏi lại lần nữa: "Ngươi muốn mua cái gì? Ta sẽ sai đám Tông Tư Thần tìm về cho ngươi."

"E rằng không được đâu.

Món đó dễ bị làm giả lắm, nên ta mới cần phải đích thân tới xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!