Phương thức tu luyện của Hợp Hoan Tông khá đặc thù nên đệ tử có thể luyện đến Kim Đan kỳ vốn đã là chuyện không dễ dàng.
Tu giả Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có mỗi Tri Thiện Thiên Tôn, mà bà lại chính là một kiểu "chuột sa chĩnh gạo".
Đa số các đệ tử Hợp Hoan Tông ở đây có tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ có hai người tu vi Kim Đan.
Bọn họ muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn thì đúng là chuyện cổ tích.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông thấy Trì Mục Dao bị tóm gọn mà ai nấy trong lòng đều thấp thỏm, không biết thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông định làm gì với Trì Mục Dao.
Nhưng nhìn kĩ ánh mắt của Hề Hoài xong thì mấy nàng hồ ly này đều ngay lập tức hiểu ra non nửa sự tình.
Lúc nãy ở hội nghị mặt hắn luôn lạnh lùng đăm đăm, dường như chẳng có hứng thú với bất kì điều gì.
Vậy mà vừa nhìn thấy Trì Mục Dao, hai mắt hắn đã sáng rỡ, đuôi mắt còn cong cong, khoé miệng không cưỡng lại được mà treo cao, rõ ràng là bộ dạng thiếu niên si tình.
Nhìn thấy người mình thích, làm sao khống chế được ánh mắt không lấp lánh lên.
Trì Mục Dao trong lúc hoảng hốt vẫn không quên lo lắng cho an nguy của đồng môn, anh ấp úng hỏi lại một lần nữa: "Ngươi có thể thả mọi người ra không?"
Hề Hoài không chịu: "Thiên Tông Hội không có bình yên đâu, ngư long hỗn tạp.
Một đám con gái không có an toàn, chi bằng mọi người đều cùng ở lại, còn có thể quan tâm chiếu cố lẫn nhau."
"Nhưng…bọn họ chạy trốn nhanh lắm."
"Không phải mới vừa bị bắt lại sao?"
"Là bị tiền bối Nguyên Anh kỳ bắt nha."
"Đúng rồi.
Tiền bối Nguyên Anh kỳ ở Thiên Tông Hội nhiều lắm đó…"
Từ Nhiễm Trúc cắt ngang đoạn tranh cãi: "Thôi không sao, ở cùng nhau cũng được."
Cũng coi như là an ủi Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao cảm thấy rất áy náy, ngẩng đầu nhìn các sư tỷ sư muội một cái rồi thở dài một hơi.
Anh ý thức được rõ ràng do chính mình liên luỵ tới mọi người.
Sau đó Trì Mục Dao hơi nghiêng nghiêng người, lôi hai cái bánh bao từ trong áo ra.
Bỏ không được, ăn cũng không xong, lại sợ lãng phí, rốt cuộc nhét đại vào bên trong túi Càn Khôn của mình.
Hề Hoài vẫn luôn chăm chú nhìn Trì Mục Dao, tới đây thì không nhịn được mà phì cười.
Trì Mục Dao cúi đầu nhìn quần áo của mình, tự hỏi nên phanh vạt áo cỡ nào mới phù hợp với lời Từ Nhiễm Trúc ba hoa đây.
Anh ngẩng đầu hỏi Hề Hoài: "Cởi áo ngoài thôi được không?"
Trung y thì thôi đi, anh cũng ngại lắm.
Không ngờ mặt mày Hề Hoài lập tức biến sắc, đè lại tay không cho Trì Mục Dao tiếp tục tháo đai lưng đồng thời trừng mắt khắp một lượt xung quanh.
Cung chủ Tông Nguyệt Cung còn đang hào hứng đợi xem kịch hay đã ngay lập tức ngửa đầu làm ngơ như thể cái gì cũng chưa từng thấy.
Hề Hoài đưa tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Trì Mục Dao, nói: "Đi theo ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!