Trì Mục Dao bị ôm đến nơm nớp lo sợ.
Tình trạng của hai người bọn họ hiện tại hệt như một chú thỏ con đang bị mãnh hổ ghì chặt lấy.
Thỏ ta hoảng loạn, gấp gáp, tim đập thình thịch muốn văng khỏi lồng ngực.
Thỏ chỉ hận không thể nhảy ra khỏi lồng ngực mãnh hổ để tự xem chính mình đang run rẩy tới cỡ nào.
Thân thể Trì Mục Dao cứng còng, cánh tay buông lơi, bàn tay chới với, đầu ngón tay run run.
Mỗi một hơi thở Hề Hoài phả lên cổ Trì Mục Dao đều ấm áp lại mềm mại, quấn chặt lấy anh.
Trì Mục Dao chìm trong hơi thở của Hề Hoài, cả người rút gọn trong phạm vi khống chế của hắn.
Động đất vẫn còn chưa dứt, biên độ không đều, những mảnh đá vỡ vụn rơi lộp độp lên pháp trận, rồi lăn long lóc xuống đất.
Bởi vì ở trong hang, nên bọn họ có thể nghe rõ ràng được tiếng mặt đất nứt gãy, còn vọng lên tiếng địa chấn ầm ì.
Hai người không ai cử động, mặc kệ trời long đất lở lẳng lặng ôm nhau.
Cũng không thể phủ nhận được vòng tay của Hề Hoài rất êm ái và thoải mái.
Hắn vai rộng eo thon, thân hình cao lớn, bao bọc lấy dáng vẻ mảnh khảnh của Trì Mục Dao, thu gọn hết yêu thương vào lòng mình.
Dường như dẫu cho hang núi có sụp đổ thì Trì Mục Dao cũng chẳng cần phải sợ, bởi vì Hề Hoài chắc chắn sẽ bảo vệ anh thật tốt.
Rõ ràng hắn mới là kẻ mang tới hiểm nguy, nhưng thật kỳ cục, Trì Mục Dao lại tìm thấy cảm giác an toàn bên trong vòng tay ấy.
Mãi một lúc lâu sau Trì Mục Dao mới gọi tên Hề Hoài: "Hề Hoài."
"Hửm."
"Chúng ta…chúng ta ra ngoài đi.
Ta còn phải đi xem mấy chỗ nữa."
"Ngươi không định trả lời ta sao?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Hề Hoài nới lỏng vòng tay, nhìn chằm chằm Trì Mục Dao một lát rồi buông anh ra.
Trì Mục Dao vội vàng leo xuống giường đá, chỉnh trang lại quần áo rồi kiểm tra lại mấy quả trứng và pháp trận.
Hề Hoài đứng một bên chờ anh, thở hắt một hơi.
Tâm trạng hắn vẫn lên lên xuống xuống bất an như cũ, hắn đã từng tưởng vì hắn không tìm được A Cửu nên mới bất an tới thế.
Sau đó lại phát hiện, tìm thấy A Cửu rồi, nhưng A Cửu không muốn thừa nhận còn khó chịu hơn gấp bội.
Chuyện này làm cho hắn càng thêm hoang mang.
Rõ ràng A Cửu đứng trước mặt hắn, vậy mà lại tựa mộng tựa trăng, chẳng phải hoa, hoạ lại chẳng phải sương mù.
Trái tim chông chênh như nước chảy bèo trôi, phiêu diêu chẳng ngừng.
Rõ ràng là người, lại không phải là người.
Sau khi rời khỏi hang núi, Trì Mục Dao đảo qua thêm mấy khu vực, Hề Hoài vẫn luôn đi bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!