Chương 37: Thiếu Tông Chủ Bắt Heo

Thuyền cập bến đảo Sinh Linh.

Hề Hoài phát hiện nơi đây chỉ là khu vực bỏ hoang, không có người ở.

Cả đảo chỉ có đúng một căn nhà nhỏ hai tầng đơn sơ bằng gỗ.

Một mảnh hoang tàn trước mắt này có phải đang giỡn mặt bọn họ không?

Trì Mục Dao định theo Y Thiển Hi quay về Ngự Sủng Phái, đám người Hề Hoài lập tức phản đối.

Y Thiển Hi cất kỹ Bách Vật Cẩm vào trong ngực áo, cô chống nạnh trả lời rất chi hợp tình hợp lý: "Không phải các người muốn tới đây làm khách sao? Khách nhân của Ngự Sủng Phái đều được chiêu đãi ở đây cả.

Với lại chỗ này trốn đám người của Thừa Vũ Các đủ rồi mà."

Tông Tư Thần ôm trán tức giận, ai mà nghĩ được một nơi thâm sơn cùng cốc như Bồ Hà lại có nhiều đảo vậy?

Thất sách, thất sách rồi.

Tông Tư Thần vội vàng gỡ gạc: "Chúng ta muốn đi xem linh thú với các ngươi."

Y Thiển Hi chỉ ra đảo Sinh Linh: "Trên đảo này nhiều lắm."

"Vị tiểu sư đệ này có hay ghé đây không?" Tông Tư Thần hỏi thêm.

"Các ngươi cần gì thì cứ nói bây giờ luôn đi.

Sư đệ ta lâu lâu sẽ ghé một lần.

Còn không cứ gửi truyền âm phù cho chúng ta là được."

Hề Hoài đứng bên bờ biển, hậm hực nhìn Trì Mục Dao và Y Thiển Hi lên thuyền rời đi.

Trì Mục Dao ngồi trên thuyền, ái ngại quay đầu lại xem bọn họ thế nào thì đụng trúng ánh mắt của Hề Hoài, bị hắn nhìn tới nóng rát cả mặt.

Anh khó khăn mà di dời ánh mắt trở về.

Chỉ nhìn trúng một cái thôi mà đã thót cả tim.

Đi xa khỏi đảo Sinh Linh rồi Trì Mục Dao mới nói với Y Thiển Hi: "Nếu ta không ở trên đảo kia, chắc chắn bọn họ sẽ tới Ngự Sủng Phái."

"Nếu từ chối, bọn họ vẫn sẽ lẻn vào thôi nên ngu gì không lấy lương thảo.

Dù sao chúng ta cũng không quản nổi ba người bọn họ." Y Thiển Hi ngồi xuống rồi truyền âm cho Trì Mục Dao: "Có điều phải giấu hươu con cho thật kĩ."

"Ừm."

Thấy Trì Mục Dao và Y Thiển Hi trở về, Hách Hiệp rất đỗi ngạc nhiên: "Làm sao mà về sớm vậy? Không lẽ…hai đứa học kém quá nên bị đuổi về hả?"

Ngự Sủng Phái hoàn toàn cách biệt chuyện đời, nên bọn họ cũng chẳng biết Noãn Yên Các xảy ra chuyện.

Y Thiển Hi kể lại đầu đuôi sự tình, Hách Hiệp và Y Lan nghe xong vô cùng khiếp đảm, quay sang xem xem Trì Mục Dao có ổn không.

Y Thiển Hi ném Bách Vật Cẩm lên mặt bàn, ung dung ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: "Cái hang nhà mình đào tới đâu rồi?"

Hai vị trưởng bối đang mải mê chụm đầu lại xem Bách Vật Cẩm, Hách Hiệp bớt thời giờ đáp lại một câu: "Trang trí cũng tạm ổn.

Vân Phỉ Ngọc cũng khắc gần xong rồi."

Bản mạng linh thú của Hách Hiệp là Thổ Thổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!