Trì Mục Dao định thần lại thì thấy mình đã bị mang đến một nơi xa lạ.
Nơi này bốn bề đều là cây cối, còn có dốc núi chênh vênh.
Giữa những rặng trúc xa xa còn thấy thấp thoáng mái nhà cửu tích*.
*Cửu tích: một dạng mái nhà có 9 đường sống mái, 1 sống chính, 4 sống rũ và 4 sống ngang.
Rõ ràng anh đã bị mang đi khỏi phạm vi hoạt động của đệ tử Tam Túc.
Sau khi đứng vững, Trì Mục Dao nhìn trái nhìn phải.
Người mang Trì Mục Dao đi buông lỏng cánh tay anh ra, sau đó bà trỏ một ngón tay lên trán anh mắng: "Gan cũng to ghê nhỉ?"
Trì Mục Dao nhìn thấy bên cạnh mình là Tri Thiện Thiên Tôn thì há miệng thở dốc muốn gọi một tiếng, nhưng sự cẩn thận khiến anh nuốt tiếng gọi này trở về, cúi đầu giải thích: "Là do tình thế cấp bách mà thôi."
"Tuy nhân phẩm Nhàn Duyệt chẳng ra gì, nhưng dù sao mụ cũng là tu giả Nguyên Anh kỳ.
Ngươi chọc tới mụ làm gì? Nếu ta không kịp cứu ngươi, thần thức của mụ chắc chắn tra ra ngươi, lúc đó thân phận bại lộ thì sao?"
"Trước khi phóng ám khí con đã chuẩn bị để trốn thoát rồi."
"Ngươi chạy trốn khỏi tu giả Nguyên Anh kỳ được chắc?"
"Hề Hoài sẽ giúp con cản bà ấy lại…" Trì Mục Dao vẫn luôn hết mực tin tưởng Hề Hoài.
Tri Thiện Thiên Tôn nhìn Trì Mục Dao, trở lại với dáng vẻ dịu dàng hiền lương thường thấy.
Chân mày bà nhướng lên, dường như đang nhìn anh thật kĩ.
Trì Mục Dao đứng yên lặng ngoan ngoãn, cúi đầu mặc cho bà xem xét.
Tri Thiện Thiên Tôn thôi không nhìn nữa, bà tiếp tục: "Đêm qua Hề Hoài gây chuyện, lẽ ra ta phải qua Ngũ Túc giải quyết.
Bây giờ làm loạn một trận như vậy, ta khỏi phải nói chuyện với đám nguời Ngũ Túc đó nữa, cũng tốt."
"Hề Hoài không có cố ý đâu, người có đi thì cũng chắc ăn…" Trì Mục Dao lí nhí phân bua.
Vẻ mặt của Tri Thiện Thiên Tôn như thể nhìn thấy con gái trong nhà lớn rồi giữ không nổi nữa, bà hỏi: "Hắn làm loạn tới mức đó mà con còn dám hỏi ta có chắc ăn không hả?"
"Tiểu sư tỷ ở Ngự Sủng Phái của con nghe thấy có chuyện náo nhiệt đã chạy tới Ngũ Túc hóng chuyện một hồi lâu.
Sau khi trở về thì kể lại rằng là do đám đệ tử Ngũ Túc nhìn thấy Hề Hoài bọn họ chỉ có ba người nên cố tình kiếm chuyện, là do đám người Ngũ Túc động thủ trước.
Toàn Kim Đan kỳ mà đi đánh Tùng Vị Việt mới Trúc Cơ kỳ, Hề Hoài không có cách nào mới phải triệu Huỷ ra…"
"Nhưng mà hắn đốt đình."
"Đốt có nhiêu đây lớn à!" Trì Mục Dao đưa tay ước lượng cho thấy chỉ có một tí tẹo, còn khoa trương bênh vực thêm: "Bọn họ đánh nhau dùng công pháp Hoả hệ, Hoả hệ lúc nào chẳng bá đạo.
Mà Huỷ Long Diễm đâu có giống lửa thường, có phải muốn dập là dập được đâu.
Lỡ tay mấy cái thiêu cả ngọn núi còn được.
Hắn cố gắng kiềm chế dữ lắm rồi mới đốt có mỗi cái đình thôi đó."
"Chà." Tri Thiện Thiên Tôn thấy Trì Mục Dao như vậy bị chọc cho bật cười: "Hắn đốt mất một cái đình ta còn phải khen hắn khống chế giỏi nữa hả?"
"Thì cũng đâu đến nỗi…" Trì Mục Dao trộm liếc nhìn Tri Thiện Thiên Tôn một cái rồi tiếp tục phân trần: "Kiến trúc ở Noãn Yên Các bố trí đan xen, không có phân chia ranh giới rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!