Chương 3: (Vô Đề)

Có lẽ bởi vì cái huyệt động này quá mức ngột ngạt, hoặc là vì Hề Hoài rốt cuộc đã chịu tin Trì Mục Dao đối với hắn không có mưu đồ gì, hắn chủ động bắt chuyện với Trì Mục Dao: "Ngươi tên là gì?"

Trì Mục Dao tất nhiên không định nói cho hắn tên của mình, còn phải giữ lại cho mình một đường lui chứ.

Biết đâu anh thật sự có cơ hội nhặt cái mạng nhỏ này trốn thoát khỏi đây thì sao.

Càng lưu lại ít thông tin lại càng an toàn.

Chỉ cần Hề Hoài không tìm được anh, thì phiền toái sẽ không tìm tới.

"Ta dưới môn hạ của sư phụ đứng hàng thứ chín, hay ngươi gọi ta là Tiểu Cửu đi." Nói xong lại nghĩ mình so ra lớn tuổi hơn Hề Hoài nhiều, ra ngoài gọi chú gọi ông cũng còn được, tự dưng giờ bảo hắn gọi mình là Tiểu Cửu có hơi sai.

Nghĩ xong lại sửa lại: "Hay là gọi ta bằng Cửu gia gia* cũng được… À mà thôi, gọi là A Cửu đi…"

*gia gia: trong tiếng Trung có nghĩa là ông nội hoặc để gọi người đáng tuổi ông mình.

Hề Hoài cũng thật sự không quan tâm lắm chuyện nên gọi Trì Mục Dao là gì, cũng chỉ là một cái tên thôi mà, gọi đại cái nào chẳng được.

Hề Hoài lại hỏi: "Ngươi đang mặc trang phục hồng nhạt của Hợp Hoan Tông đúng không? Trong tay lại còn cầm 1 cái quạt tròn?"

"Hợp Hoan Tông chỉ có duy nhất một mình ta là nam đệ tử, thiên tư không ưu tú, nên cũng không có ai đặc biệt chiếu cố ta làm gì.

Thành ra ta ăn mặc cũng giống như các sư muội, sư tỷ luôn.

Trang phục của Hợp Hoan Tông có màu hồng nhạt phối với trắng, trên vải có thêu hoa đào, trên vai còn đeo thêm một dây xích được trang trí bởi hoa đào và bướm trắng, bên trong hạt châu của dây xích này có chứa ám khí.

Hợp Hoan Tông yêu thích nhất là hoa đào, vận đào hoa chắc cũng là vận khí tốt nhất của bọn họ.

Pháp khí thống nhất của môn phái này là quạt tròn.

Nếu tu giả tu vi cao muốn giấu thân phận ra ngoài, quạt tròn có thể nguỵ trang thành kiếm.

Nhưng tu vi của Trì Mục Dao không đủ, nên tay anh hiện giờ vẫn còn cầm quạt tròn.

Hề Hoài tất nhiên không thích quần áo hường phấn, ghét bỏ ra mặt hỏi: "Một đại nam nhân mà ăn bận hường phấn loè loẹt vậy ra đường bộ không ai cười ngươi sao?"

Trì Mục Dao tủi thân trả lời: "Ta không mấy khi rời khỏi tông môn."

"Mà làm thế nào ngươi lại gia nhập Hợp Hoan Tông vậy? Chẳng phải bọn họ không nhận nam đệ tử sao?"

Hỏi một đằng, Trì Mục Dao lại trả lời một nẻo: "Nếu ta nói ta đẹp trai thì ngươi có tin không?"

"Có thể được nhận vào Hợp Hoan Tông, nhan sắc đương nhiên phải khá rồi." Về điểm này thì Hề Hoài gật đầu đồng tình.

"Ta vốn là dân chạy nạn." Trì Mục Dao ôm gối kể lại hoàn cảnh lần đầu khi anh bị xuyên thư.

"Thành trì nơi ta sinh ra bị chiến tranh tàn phá nhiều năm.

Năm ấy tiết trời lại giá rét, dân chúng chết đói khắp nơi.

Ta chỉ có thể nương theo những người khác bỏ thành mà đi.

Dọc đường đói ăn khát uống, ta gần như sắp bỏ mạng thì gặp được các tiên nhân.

Đáng tiếc là các nàng chỉ thu nhận bé gái, ta khi ấy quá khổ rồi, đành dựa vào diện mạo mình có chút sáng sủa mà mặt dày đi theo."

Hề Hoài nghe xong trầm ngâm một hồi, cũng gọi là hiểu được phần nào, nhưng hắn vẫn còn tò mò: "Các nàng sau đó không phát hiện ra ngươi là con trai sao?"

"Sau khi mang bọn ta về, tới lúc tắm rửa thì ta bị phát hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!