Nhìn hai người dính chùm dắt díu nhau ra, hai người đang bị phạt đứng bên ngoài lớp cũng trợn mắt há mồm.
Chẳng trách mọi người trong lớp xôn xao hết cả lên.
Hình ảnh này thật sự…thần kỳ.
Thứ bị Tay Áo Uyên Ương hấp dẫn là y phục chứ không phải thân thể.
Nhưng y phục của Trì Mục Dao lại dán chặt toàn bộ lên y phục của Hề Hoài.
Y phục lôi thân thể hai người dính lấy nhau.
Vũ Diễn Thư mặt mũi xanh mét, mày nhíu lại, nhìn tới ngẩn người, thiếu điều quên mất cả hô hấp.
Phải mất một lúc sau anh mới nhớ ra, hổn hển hớp một hơi.
Đầu óc Tùng Vị Việt vốn đơn giản, hắn thấy cảnh này kiềm chế không được phun ra một tiếng: "Đệch…"
Tùng Vị Việt và Hề Hoài lớn lên với nhau từ nhỏ.
Dù cho Hề Hoài có giết người phóng hoả đi chăng nữa thì Tùng Vị Việt vẫn sẵn sàng cổ vũ nhiệt tình, nhưng mà giở trò lưu manh tới mức này thì hắn thật cạn lời.
Không lẽ giờ đi khen Hề Hoài rằng: "Ngươi không biết xấu hổ là gì luôn đó, chơi dơ giỏi dữ hen…"
"Ngươi…ngươi buông ta ra." Trì Mục Dao gắng sức giãy giụa, cố gắng tách khỏi Hề Hoài.
Hề Hoài bày ra gương mặt vô tội, hắn giơ hai tay lên ngang đầu tỏ ý: "Ta đâu có làm gì ngươi."
Bởi vì quần áo của cả hai dán chặt với nhau, nên Hề Hoài cử động thế nào, Trì Mục Dao cũng bị kéo theo thế nấy.
Thế là hai tay Trì Mục Dao bị kéo theo lên gần hai tai của Hề Hoài, nhìn như anh đang muốn vòi vĩnh một cái ôm.
Trì Mục Dao vừa xấu hổ, vừa tức giận tới đỏ hoe cả mắt.
Anh cố gắng gỡ quần áo của mình ra, nhưng lại dùng sức quá mạnh.
Bỗng nghe "xoẹt" một tiếng vải vóc rách toạc, Trì Mục Dao đơ cả người.
Bộ y phục này anh định mặc tới tận khi kết thúc khảo học.
Nếu bây giờ bị xé rách thì quần áo đâu ra để tắm rửa thay đồ nữa.
Ngự Sủng Phái của bọn họ thực sự nghèo rớt mùng tơi, tới nỗi một bộ quần áo dư thừa cũng không dám sắm sửa.
Vũ Diễn Thư bấm tay niệm chú, muốn giúp Trì Mục Dao gỡ khống chế khỏi mớ Tay Áo Uyên Ương kia.
Tùng Vị Việt thấy vậy lập tức cản lại: "Ngươi đừng có xen vào việc của người ta."
Huynh đệ tốt là cùng bạn vào sinh ra tử, bạn giở trò lưu manh thì mình cũng phải cản bớt mấy kẻ lanh chanh để bạn rảnh tay chơi tới bến.
"Ta còn nghĩ các ngươi tâm địa lương thiện, rốt cuộc tới Noãn Yên Các lại bày ra mấy trò hạ tiện như vậy sao?" Vũ Diễn Thư quắc mắt giận dữ, hạ giọng chất vấn.
Tùng Vị Việt hất cằm, ngang ngược đáp trả: "Đào đất ba thước có thần minh thiên địa chứng giám, ba người chúng ta chưa bao giờ có tâm địa lương thiện hết."
Vũ Diễn Thư không hổ là Vũ Diễn Thư, cãi nhau vẫn phải nghiêm túc sửa lỗi chính tả: "Là ngẩng đầu ba thước có thần minh."
Tùng Vị Việt ngẫm nghĩ một chút, cảm thán "à" một tiếng, rồi sực nhớ ra vấn đề chính: "Ta cần ngươi nhắc chắc? Ngươi coi thường ta không biết chữ đúng không?"
"Ngươi không biết chữ sao?" Vũ Diễn Thư kinh ngạc hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!