Về tới Ngự Sủng Phái, Hách Hiệp tức muốn hộc máu, vội ôm lấy Thổ Thổ xem xem nó có bị thương chỗ nào không, mắt nó có khó chịu gì không.
Cũng may không có chuyện gì, Trì Mục Dao vẫn luôn dùng chăn quấn nó kín như bưng suốt dọc đường về.
Chưởng môn Y Lan cũng lật đật ra xem, ông hỏi thăm bọn họ lần này rèn luyện thế nào.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi vô cùng nghiêm túc đề nghị: "Con xin chưởng môn hãy mở Ngự Sơn Trận, chúng ta cần ẩn nấp tối đa."
Y Lan vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Vì sao thế?"
Y Thiển Hi nóng nảy dậm chân: "Cha à…nói mở thì cứ mở đi!"
Ngự Sơn Trận của Ngự Sủng Phái khá đặc biệt, lâu lâu bọn họ lại mở ra một lần.
Thường không phải do sợ bị ai xâm nhập, mà để ngăn linh thú trong núi chạy mất.
Cho nên bọn họ muốn mở Ngự Sơn Trận thì mở, cũng chẳng có môn phái nào chú ý tới.
Ngự Sủng Phái không có kẻ thù, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại thì ai rảnh tìm tới bọn họ gây hấn chứ?
Y Lan rốt cuộc vẫn nghe theo.
Đằng nào lúc bình thường mọi việc lớn nhỏ trong môn phái đều do một tay Trì Mục Dao quán xuyến cả, ông chỉ nhàn hạ làm cái danh đại diện vậy thôi.
Sau khi mở trận, bốn người chụm lại một góc, Hách Hiệp vẫn còn đau lòng ôm Thổ Thổ trong tay mắng mỏ: "Bày đặt giả thần giả quỷ, chắc hai đứa đi rèn luyện thành tích kém quá nên sợ bị chúng ta mắng tới ngoài phái còn nghe thấy chứ gì?"
Trì Mục Dao ra hiệu cho Y Thiển Hi, anh nói: "Kể từng việc từng việc một thôi."
Không kể tuần tự chắc hai người này sẽ bị doạ cho sợ mất mật thật.
Y Thiển Hi gật đầu, cô lấy hai khối Vân Phỉ Ngọc ra từ túi Càn Khôn, nói: "Con với sư đệ lần này rèn luyện xếp hạng ba và bốn, đoạt được hai khối Vân Phỉ Ngọc này."
Hách Hiệp ngạc nhiên tới độ thả cả Thổ Thổ xuống.
Y Lan cầm lấy Vân Phỉ Ngọc xem xét, sau đó thắc mắc: "Vì sao phải lấy tới hai khối? Hai đứa thay phiên nhau đi tu luyện không phải tốt hơn sao? Còn lại có thể lấy 1 món pháp khí nào đó, cái nào bắt giữ được linh thú chẳng hạn."
Trì Mục Dao chưa vội trả lời, anh lấy ra hai ống trúc, tiếp lời: "Trong đây là xác chết của Kim Đồng Thiên Lang, sư tỷ đã giữ lại hơn phân nửa.
Còn con thì chặt đầu và lấy được yêu đan của nó."
Hách Hiệp gần như nhảy dựng: "Kim Đồng Thiên Lang sao?"
Y Lan cả kinh: "Hai đứa…hai đứa làm sao mà bắt được nó? Rèn luyện lần này có tiền bối Nguyên Anh kỳ đi theo hả?"
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi thay phiên nhau đem sự tình Kim Đồng Thiên Lang phá trận, Hề Hoài ngăn cản,…ra thuật lại tỉ mỉ.
Hách Hiệp nửa nằm nửa ngồi trên ghế, lưng dính chặt vào tựa, thổn thức nói: "Hồi trước ta nghe nói con trai của tên ma môn ký linh khế với Huỷ kia lợi hại lắm, có thể chống đỡ được mấy chiêu của Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn.
Ta còn tưởng ma môn khoác lác.
Bây giờ xem ra cũng giống như lời đồn, rốt cuộc là Huỷ…"
Y Lan cướp lời: "Nếu vậy Noãn Yên Các có một mình Vũ Diễn Thư đi thôi, chắc bọn họ mất mặt lắm."
Trì Mục Dao rũ mắt đáp: "Các đệ tử Trúc Cơ kỳ không phải đối thủ của Kim Đồng Thiên Lang, tất cả mọi người đều hiểu như vậy.
Mọi người trốn đi âu cũng là chuyện bình thường."
Y Lan cảm thán: "Biết là vậy, nhưng Noãn Yên Các để ý mặt mũi dữ lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!