Một trong ba linh căn của Trì Mục Dao là Thuỷ hệ, công pháp điều khiển nước anh cũng làm được, chỉ là không giỏi như Vũ Diễn Thư.
Anh vừa đi vừa vận công hong khô nước trên người, hơi nước bốc lên mù mịt che phủ hết cả người.
Anh cố ý đi vòng về phía sau mọi người để không ai nhìn được mình, nhưng dù như vậy Hề Hoài vẫn nhìn được bóng dáng phía sau lưng của Trì Mục Dao.
Bả vai mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn, tỉ lệ cơ thể cân đối làm cho chân anh trông khá dài.
Hề Hoài đang định lấy một bộ pháp y từ Vạn Bảo Linh đưa cho Trì Mục Dao đã thấy Vũ Diễn Thư chạy theo sau anh rồi.
Vũ Diễn Thư nói một hai câu với Trì Mục Dao.
Sau đó lục trong Bách Bảo Ngọc của mình, lấy ra một bộ đồ.
Trì Mục Dao đưa tay nhận lấy, rồi đi về phía vắng người tìm chỗ thay quần áo.
Hề Hoài hậm hực không vui, muốn chạy qua bắt Trì Mục Dao mặc đồ của mình.
Nhưng hắn vừa mới cử động, các đệ tử Noãn Yên Các đã đồng loạt rút kiếm.
Hề Hoài nhìn cả đội bằng ánh mắt khinh thường, nói: "Ta không rảnh giết các ngươi đâu.
Tránh ra!"
Một câu khinh thường luôn có tác dụng hơn văn vẻ dông dài.
Đệ tử Kim Đan kỳ hỏi: "Vậy ngươi tới đây có mục đích gì?"
Hề Hoài chưa cần lên tiếng, Tùng Vị Việt đã đáp trước: "Ngươi quản được ta sao? Núi này ngươi mở, cây này ngươi trồng chắc?"
Đệ tử Kim Đan kỳ nén giận phản bác: "Trận này lớn như vậy, sao cứ phải nhất định áp sát đội chúng ta?"
Tùng Vị Việt nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục ngang ngược đáp trả: "Tại bọn ta thích, ở đây thấy vui, ngươi quản được chắc?"
Những đệ tử khác trong đội không nhịn được nữa, bắt đầu xì xầm:
"Đám đệ tử ma môn này đúng là không có lý lẽ, cả ngày làm việc ác, hành vi cũng chả ra gì."
"Theo ta thấy là trong đội mình có người mà hắn thích.
Đúng là không biết xấu hổ, đệ tử tiên môn mà cũng dám mơ tưởng?"
Tùng Vị Việt nghe được mấy lời dèm pha liền cao giọng xỉa xói: "Chửi lớn lên chút đi! Bộ chưa ăn no hay gì? Ông nội tụi bay ở đây nè, có ngon qua đây mà chửi!"
Phía bên kia một mình Y Thiển Hi lặng lẽ xử lý nguyên con Quý Linh Thọ, mệt bở cả hơi tai.
Toàn bộ công cụ xẻ thịt linh thú của Ngự Sủng Phái đều đã mang ra dùng hết.
Trì Mục Dao thay đồ xong thì đi ra.
Cả một thân bạch y, cổ, tay và vạt áo đều có hoa văn hình trúc rất tao nhã.
Bộ pháp y này làm anh toát lên một vẻ thanh khiết, thoát tục.
Vốn dĩ da Trì Mục Dao đã rất trắng, khoác lên y phục trắng lại càng khiến làn da thêm sáng như ngọc mỡ dê thượng phẩm.
Giữa gương mặt trắng trẻo hiện lên một đôi môi hồng chúm chím, tựa như trên vỏ trắng điểm xuyến một nốt chu sa.
Y Thiển Hi ngồi xổm bên cạnh con Quý Linh Thọ, cô nhìn Trì Mục Dao rồi nhận xét: "Đẹp đó, nhưng hình như không thích hợp để xẻ thịt thú ha…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!