Chương 21: (Vô Đề)

Đông đảo đệ tử nhìn thấy Huỷ được triệu ra xong tới động đậy cũng không dám, chỉ đứng giương mắt nhìn nhau.

Mọi người ai cũng tự biết ở đây không có bất kì người nào địch lại được nó.

Nhưng bọn họ cũng không thể nào mở miệng bắt Hề Hoài thu Huỷ lại rồi hẵng đánh.

Nói vậy khác nào đang chiến đấu thấy pháp khí của mình không mạnh bằng đối phương, bắt đối phương dẹp pháp khí lấy tay không đánh nhau với mình.

Như vậy quá vô liêm sỉ.

Hề Hoài ký kết linh khế với Huỷ đổi lại rất thống khổ, nên hắn dùng Huỷ chiến đấu cũng hợp lý thôi.

Thế gian này vốn dĩ đã không công bằng, tới linh căn cũng chia thành năm bảy loại.

Chẳng lẽ người có linh căn tốt muốn đấu pháp với người có linh căn kém hơn phải tự phế linh căn của mình xuống ngang bằng?

Đệ tử Kim Đan kỳ kia nắm chặt bội kiếm trong tay, hạ giọng nói: "Nếu biết ngươi tới đây làm trò xằng bậy, gây chuyện thị phi, cha ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"

"Ông ấy sẽ cực kỳ vui mừng." Hề Hoài bình thản trả lời.

Câu trả lời này quá mức châm biếm, làm các đệ tử ở đây nóng cả mặt, nhất là huynh đệ đồng môn của gã tu giả kia.

Bọn họ suýt thì lao lên sống mái một trận với Hề Hoài.

Ngược lại Hề Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ mặt đệ tử Kim Đan kỳ kia hỏi thẳng: "Ngươi muốn báo thù giùm hắn không? Vậy qua đây đi chứ đứng đó nói nhảm làm gì? Ta không rảnh đứng đây tán gẫu với ngươi."

Đệ tử Kim Đan kia có tu vi cao nhất ở đây, Vũ Diễn Thư là người thứ kế tiếp, cả hai đều thuộc Noãn Yên Các.

Nhưng gã tu giả bị đả thương kia lại là người của Thừa Vũ Các.

Câu hỏi Hề Hoài đưa ra làm anh ta dao động, liệu có cần thiết phải vì người ngoài phái mà lao vào một trận chiến sinh tử hay không? Chưa kể nếu nghênh chiến còn có thể làm liên luỵ tới những huynh đệ đồng môn khác nữa.

Mũi lao này một khi đã phóng đi, sẽ không thể thu hồi được nữa.

"Vị đạo hữu này bị đả thương, Thừa Vũ Các chắc chắn sẽ muốn cùng quý phái đối chấp.

Còn ta chỉ muốn nhận được một câu trả lời thôi.

Lần này ngươi tới đây có âm mưu gì không? Sắp tới có định tiếp tục đánh lén các đệ tử khác không?" Đệ tử Kim Đan kỳ khéo léo hỏi.

Một câu này vừa đẩy việc khiêu chiến với Hề Hoài qua sang cho Thừa Vũ Các, vừa hàm ý rằng Noãn Yên Các sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với Hề Hoài.

Nói trắng ra là chúng tôi không liên quan gì cả, Thừa Vũ Các muốn báo thù thì tự đi mà báo.

"Đánh lén?" Hề Hoài nghe hai từ này mà nổi cáu.

"Ta muốn giết ai hiện giờ giết luôn còn được.

Ta cần đánh lén chắc?"

Một câu khiến tất cả mọi người đều cứng họng.

Hề Hoài cố ý đợi một lát, đệ tử Kim Đan kia không thấy động thủ gì.

Hắn lại nhìn về phía đám đệ tử Thừa Vũ Các.

Bọn họ đều né tránh ánh mắt của hắn, lúng túng nhìn nhau, nhưng không có ai dám lên trước.

Có lẽ bọn họ đang thầm trách các tiền bối, sao ban đầu thấy Hề Hoài nhập trận mà không cử tu giả Nguyên Anh kỳ nào theo vào bảo hộ đệ tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!