Hề Hoài mở to mắt nhìn qua Trì Mục Dao, sắc mặt nhanh chóng biến thành sững sờ.
Hắn nhận ra không phải Trì Mục Dao gác chân lên chân hắn, mà là Y Thiển Hi đang túm áo Trì Mục Dao định lôi anh dịch ra xa khỏi Hề Hoài một chút.
Vì Y Thiển Hi nắm lấy cổ áo mà kéo nên thân thể Trì Mục Dao thuận theo chiều kim đồng hồ xoay nửa vòng, vô tình làm chân anh đạp trúng chân Hề Hoài.
Hề Hoài cảm thấy tim mình như vừa rớt khỏi lồng ngực, hắn suýt nữa mừng như điên mang A Cửu của hắn nhấc bổng lên ôm vào lòng.
Hắn còn tưởng là hắn tìm thấy A Cửu rồi.
Đang từ trên thiên đàng trong chớp mắt bị đạp rớt xuống vực thẳm làm Hề Hoài hụt hẫng tới mức động cả sát tâm.
Tay hắn đã đặt lên Sơ Cuồng, cũng may lý trí đã cản hắn lại.
Y Thiển Hi để ý thấy Hề Hoài muốn manh động, tay cô cũng đặt sẵn lên dao găm của mình, sẵn sàng bảo vệ sư đệ.
Con dao găm kia chủ yếu dùng để xử lý xác linh thú, nếu cần thiết vẫn có thể cản được nửa chiêu.
Đủ thời gian để Vũ Diễn Thư xông vào giải cứu là được.
Tùng Vị Việt với Tông Tư Thần đều cảm nhận được Hề Hoài vừa mới vui sướng tột độ đây, ngay sau đó làm sao lại chuyển thành cơn thịnh nộ.
Bọn họ đồng loạt nhìn qua, vô cùng khó hiểu.
Cuối cùng Hề Hoài chẳng động tay động chân gì cả, vẫn khoanh chân đả toạ ở chỗ cũ, rũ mi mắt không nói lời nào.
Hắn tìm A Cửu hơn hai năm nay vẫn chưa thấy một chút manh mối nào, tới A Cửu trông ra sao hắn cũng không rõ.
Còn A Cửu dường như không hề để hắn vào lòng dù chỉ một phút.
Mấy năm đó có lẽ chỉ một mình hắn động tâm, một mình hắn nhớ mãi.
Suy nghĩ miên man làm Hề Hoài ôm cả một bụng khó chịu, hai tay nắm chặt, hằn rõ cả gân xanh.
Hề Hoài từng tưởng tượng ra vô số lần cảnh hắn và A Cửu gặp lại nhau sẽ hạnh phúc ra sao.
Mỗi lần nghĩ tới là một lần hắn lại suy nghĩ mình khi ấy nên nói gì, nên biểu hiện ra sao, nên làm thế nào để che giấu sự bối rối dâng trào.
Nhưng ngay sau những giây phút trùng phùng trong mơ ấy, hiện thực sẽ lại lập tức ập đến dày vò hắn, nhắc nhở hắn rằng A Cửu chỉ một lần thôi, cũng không hề muốn tìm gặp lại hắn…
Y Thiển Hi chắc chắn Hề Hoài không có ý định động thủ mới dám kéo Trì Mục Dao về hẳn phía bên mình.
Lúc nãy thấy Trì Mục Dao ngủ say sưa lăn vào cả vạt áo của Hề Hoài mà cô sợ xanh mặt, vội vàng túm áo kéo Trì Mục Dao về.
Lôi được người về rồi, Y Thiển Hi vẫn còn sợ tới mức chẳng dám ngủ lại.
Tên đệ tử ma môn này tính tình cổ quái, bá đạo.
Không được lơ là hắn bất kì lúc nào.
Vừa nãy hai bên suýt thì đánh nhau tới nơi, vậy mà Trì Mục Dao vẫn ngủ được ngon lành.
Về điểm này thì Y Thiển Hi phục sư đệ của mình sát đất.
Bình minh từ từ ló dạng.
Vài tia nắng trong veo mon men xuyên qua kết giới, lấp ló rọi vào trong động liền bị những khối đá trong này chặn lại, in lên vách động những bóng hình vặn vẹo.
Trì Mục Dao mở mắt, chậm rãi đứng dậy, chăn mỏng vẫn quấn trên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!