Chương 15: (Vô Đề)

Vũ Diễn Thư theo Trì Mục Dao vào chính đường Ngự Sủng Phái, chưởng môn cùng Hách Hiệp đang đợi ở bên trong.

Vũ Diễn Thư nhìn trái nhìn phải một lượt, rồi nhìn tới chàng trai trẻ đang dẫn đường cho mình, thầm khen ngợi cậu ta thật lợi hại.

Tuy lớn lên ở Noãn Yên Các, nhưng Vũ Diễn Thư lại nhập môn khá trễ so với các sư huynh đệ đồng môn, tuổi tác cũng nhỏ hơn, nên chỉ được chia nhiệm vụ truyền học.

Anh được yêu cầu cứ định kỳ lại ghé Ngự Sủng Phái một lần, xem các đệ tử Ngự Sủng Phái có cần giúp đỡ gì không.

Mấy lần trước anh tới, Ngự Sủng Phái luôn trong tình trạng lộn xộn, bê bối, thậm chí trong sân còn nhác thấy cả phân linh thú.

Gặp mùa hè nóng nực, cảnh tượng nơi đây còn kinh khủng hơn.

Bỗng dưng có một ngày tại Ngự Sủng Phái xuất hiện một tiểu đệ tử.

Cậu ta vừa nhập môn đã bắt tay sắp xếp lại hết thảy từ trên xuống dưới môn phái.

Nào là xây lại chuồng linh thú, nào là dựng lại trận pháp chăm sóc linh thú sao cho hợp lý, lại còn làm ra một hệ thống giúp tuần hoàn không khí, Ngự Sủng Phái từ đó thoát cảnh hôi hám, bẩn thỉu.

Lần này Vũ Diễn Thư ghé lại, không khí đã tươi mát hơn rất nhiều.

Trong viện còn bày biện mấy chậu hoa nhỏ xinh xắn.

Tất cả đều do 1 tay Trì Mục Dao chăm lo.

Khí hậu Bồ Hà quanh năm ôn hoà, bốn mùa đều có hoa nở.

Bồ Hà không hẳn là một ngọn núi, gọi là một hòn đảo có vẻ đúng hơn.

Để tới Bồ Hà phải đi thuyền xuyên qua một hồ lớn, nước hồ trong suốt, mặt hồ phẳng lặng như gương.

Trên mặt hồ ngập tràn hoa sen phủ kín, chỉ chừa lại một cung đường nhỏ dẫn lối đến nơi.

Dưới nước là đàn cá bơi lội tung tăng suốt dọc đường đi, có con còn nghịch ngợm nhảy lên khỏi mặt nước, làm bọt nước bắn tung toé long lanh như ngọc.

Nơi đây thích hợp nghỉ dưỡng, nuôi thú, nhưng lại không thích hợp để tu giả tu luyện vì linh khí không mấy dồi dào.

Sau khi dẫn Vũ Diễn Thư vào gặp chưởng môn, Trì Mục Dao lui ra ngoài.

Một lát sau anh bưng một mâm trái cây cùng trà nóng vào mời khách, trên mâm còn đặt mấy món điểm tâm.

Vũ Diễn Thư cúi nhìn mâm đồ ăn, lịch sự từ chối: "Không cần đa lễ, ta đã tích cốc nhiều năm, không cần ăn cơm."

Y Thiển Hi đang ngoan ngoãn ngồi một bên, đột nhiên lại gần Trì Mục Dao thì thầm hỏi: "Không lẽ huynh ấy cũng không đi nặng luôn sao?"

Trì Mục Dao nghe xong cảm thấy thật xấu hổ, vội vã căn dặn: "Đừng có nói tầm bậy."

Người tu chân thính lực ai nấy đều cực tốt, Vũ Diễn Thư tất nhiên cũng đã nghe được câu này.

Mặt anh trong chốc lát đỏ lựng, cụp mắt xuống trả lời: "Ta ngày thường luôn dùng đan dược, đan dược sẽ thông qua vận công giúp cơ thể bài tiết."

"Cho nên…sẽ không ấy ấy thiệt hả?" Y Thiển Hi tặng cho Vũ Diễn Thư một ánh mắt rất chi là hâm mộ.

Tới đây thì chưởng môn nghe không nổi nữa, đùng đùng lôi Y Thiển Hi ra khỏi phòng.

Ngay lập tức từ bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi ầm ĩ.

Hách Hiệp cũng toan thoái lui, nói: "Ta đi khuyên nhủ bọn họ một chút."

Vậy là bên trong chính đường chỉ còn lại mỗi Trì Mục Dao và Vũ Diễn Thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!