Chương 13: (Vô Đề)

Dò hỏi hai người, nhận được hai đáp án hoàn toàn khác nhau.

Không thể tin hoàn toàn, lại không thể hoàn toàn không tin.

Kết luận mà Hề Hoài suy ra được vẫn còn rất mơ hồ.

"Dáng vẻ khoảng mười bảy, mừoi tám tuổi.

Gương mặt thanh tú, dáng người hơi gầy.

Là tu giả Trúc Cơ kỳ vừa mới độ kiếp.

Trên người sẽ có khí tức của Huỷ Long Diễm.

Là Thổ – Mộc – Kim Tam Hệ Tạp Linh Căn."

Tùng Vị Việt nghe xong mà đau cả đầu, hắn than thở: "Phù hợp với những đặc điểm mà ngươi nêu ra khắp Tu Chân Giới chắc cũng mấy chục vạn người, ít lắm cũng phải mười mấy vạn người.

Chưa kể hắn còn có năng lực chạy trốn của Hợp Hoan Tông, thời gian càng dài thì tìm hắn càng vô vọng."

Hề Hoài bỏ hết ngoài tai, nhất mực cố chấp: "Ta sẽ giăng lưới khắp nơi, sớm muộn gì cũng có thể tìm thấy thôi.

Ta còn có thể nhận biết được giọng hắn."

Tông Tư Thần thở dài, lắc đầu: "Ta e rằng không có tác dụng, Hợp Hoan Tông có một loại đan dược độc đáo, uống vào thì giọng nói sẽ biến đổi.

Mỗi lần uống lại biến ra một giọng khác, không hề lặp lại."

Hề Hoài cả kinh, lắp bắp xác nhận lại: "Giọng nói cũng có thể đổi sao?"

Tông Tư Thần gật đầu.

"Ta còn nhớ rõ trên người hắn có một mùi hương rất độc đáo…" Hề Hoài lại một lần nữa cố gắng vớt vát.

Tông Tư Thần đưa cho Hề Hoài ngửi thử một hạt nhỏ: "Phải mùi này không?"

Hề Hoài ngửi xong mặt lập tức biến sắc, cảm xúc có vẻ ngày càng nặng nề.

Tông Tư Thần tiếp tục từ tốn giải thích: "Các đệ tử Hợp Hoan Tông đều mang hương châu này bên người cho thơm, nếu không mang theo hương châu, mùi hương trên người bọn họ sẽ thay đổi."

Cuối cùng, Tông Tư Thần giáng cho Hề Hoài một đòn chí mạng: "Người ta ngay từ lúc đầu đã đề phòng ngươi rồi.

Không nói cho ngươi biết tên, không cho ngươi chạm vào người.

Dám linh căn của hắn thực ra cũng không như ngươi nghĩ, nhiều khi Tam Hệ thật, nhưng không phải Thổ Mộc Kim."

Tùng Vị Việt nghe xong mà tái cả mặt: "Tổ hợp của Tam Hệ Linh Căn thì nhiều lắm luôn đó."

Nói cách khác…Dù cho có lùng bắt được hết mấy người thoả điều kiện trên, cũng không có cách nào xác định chính xác ai trong số đó mới là A Cửu.

Trong trường hợp A Cửu nỗ lực che giấu thân phận, Hề Hoài lại không có cách nào nhận diện thì chỉ đành thả người thôi.

Tùng Vị Việt gãi gãi đầu, góp ý: "Không biết tướng mạo, không nhận diện được giọng nói, mùi hương cũng không thể phân biệt, vậy không phải chỉ còn cách đánh tới khi nào hắn tung ra linh lực có khí tức của Huỷ Long Diễm sao?"

Hề Hoài rơi vào trầm mặc, hắn quả thực không còn chút manh mối nào khác.

Giữa biển người mênh mông, người phù hợp điều kiện lại quá nhiều.

Hắn sợ có một ngày mình đứng sát cạnh A Cửu, nhưng lại không nhận ra được người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!