Chương 12: (Vô Đề)

Hề Hoài thuyên chuyển linh lực, ngay lập tức vũ khí bản mạng của hắn là Sơ Cuồng Kiếm phá tan cấm chế của phủ Dược Tông bay vút tới, nằm gọn trong tay.

Hắn cầm Sơ Cuồng xem xét cẩn thận rồi đặt nó lên đầu gối.

Sau đó lại giơ tay một lần nữa, Vạn Bảo Linh cũng lập tức xuất hiện.

Cả hai đều là linh khí đã nhận chủ thông qua độ nhập linh lực, người khác có muốn giữ, muốn dùng cũng không được.

Chỉ trừ khi chủ nhân qua đời, bọn chúng mới trở lại thành linh khí vô chủ, theo lý thuyết thì lúc này bọn chúng có thể nhận chủ nhân mới.

Nhưng kiểu linh khí có tính cách mãnh liệt như Sơ Cuồng, chủ nhân mà chết e rằng nó cũng sẽ tự huỷ theo luôn.

Hề Hoài lắc lắc Vạn Bảo Linh*, chuông được điêu khắc rất tinh xảo, trên thân khảm đá quý màu lam nhạt cùng màu bạc.

Khi lắc phát ra tiếng ngân vang rất trong trẻo, dễ nghe.

*Vạn Bảo Linh: "linh" () trong tiếng Trung là cái chuông.

Vạn Bảo Linh là pháp khí trữ vật của Hề Hoài.

Hắn hỏi: "Ngươi nghĩ ra muốn cái gì chưa?"

Lão Dược Ông dù gì cũng là tôn sư một phủ, bị Hề Hoài khinh khỉnh hỏi chuyện tất nhiên không tránh khỏi nổi giận: "Ngươi đừng có ép người quá đáng!"

"Gì? Chê ít hả? Ngươi giao A Cửu ra đây, ta cho ngươi thêm vài thứ."

"Hắn không phải ở trong huyệt động với ngươi sung sướng lắm sao? Ngươi tìm ta đòi người làm cái gì?"

Nếu Trì Mục Dao đón nhận lôi kiếp bên trong đất của lão Dược Ông, đương nhiên sẽ đánh động tới lão, nghi ngờ lão bắt người cũng hợp lý.

Đây cũng là nguyên nhân mà Hề Hoài vội vội vàng vàng tới phủ Dược Tông.

Hề Hoài nghe giọng điệu của lão, cảm giác lão cũng không có bắt giữ Trì Mục Dao.

Hắn quay đầu nhìn về phía cung chủ Tôn Nguyệt Cung, hỏi: "Tiền bối, gần đây có chỗ nào tu giả vừa lên Trúc Cơ, cảnh giới chưa ổn định có thể trú thân không?"

Ở nơi này Hề Hoài không dám thả thần thức tra xét, dù sao hắn cũng chỉ mới Trúc Cơ đỉnh kỳ, mà thần thức lại là thứ dễ tổn thương nhất của tu giả.

Nếu thần thức chẳng may bị lão Dược Ông công kích, thức hải hắn của hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Cung chủ Tôn Nguyệt Cung tra xét một vòng rồi trả lời: "Quanh đây không có, chỉ có mấy đệ tử Luyện Khí kỳ.

Chỉ sợ có chỗ nào giống như huyệt động giam giữ con, có thể che giấu khí tức của tu giả, e rằng chúng ta có muốn tra cũng không tra được."

Lão Dược Ông tức giận tới trợn trắng mắt: "Ta giam giữ một tên nam đệ tử Hợp Hoan Tông làm cái gì? Hắn có ích lợi gì chứ?"

Hề Hoài nghe xong có chút thất vọng, hắn hỏi lão: "A Cửu trông như thế nào?"

Câu hỏi này nằm ngoài tưởng tượng của lão, nhưng lão nhanh chóng hiểu ra vấn đề, liền trêu ngươi Hề Hoài mà đáp: "Dáng người tầm tầm, để râu quai nón."

Tùng Vị Việt nãy giờ vẫn luôn yên lặng hóng chuyện, nghe tới đây không giấu nổi hoảng sợ: "Còn để râu quai nón sao?"

Lão Dược Ông lạnh nhạt hừ một tiếng: "Bộ để râu quai nón có gì kỳ quái sao? Hắn cũng không nhỏ tuổi hơn ta bao nhiêu."

"Còn…còn không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu?" Tùng Vị Việt sợ tới mức dựng cả tóc gáy.

Lão nhe răng cười gian trá: "Chứ ngươi nghĩ hắn trẻ lắm hả? Thiếu tông chủ nhà ngươi đã song tu với một lão già trong huyệt động suốt ba năm đó!"

Thông tin này làm Tùng Vị Việt muốn lăn đùng ra xỉu ngay lập tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!