Khanh Trạch Tông nằm ở Vân Ngoại Thiên, bên trong rừng sương mù Vân Quyển.
Vân Ngoại Thiên là nơi có linh khí dồi dào nhất, là nơi giàu bảo địa nhất Tu Chân Giới.
Rừng sương mù Vân Quyển ở Vân Ngoại Thiên lại là nhất của nhất.
Đúng như tên gọi, linh khí ở nơi này dư thừa đến mức có thể ngưng kết lại thành sương mù dày đặc vờn quanh khắp rừng rậm.
Núi non ở Vân Ngoại Thiên trùng trùng điệp điệp, nối đuôi nhau trải dài ngàn dặm không dứt.
Mây mù bao phủ lấy vực sâu, lượn lờ quấn quanh đỉnh núi.
Địa hình đặc thù như vậy nên từ ngoài nhìn vào không tài nào phán đoán được núi non nơi đây cao bao nhiêu, vực thẳm nơi đây sâu bấy nhiêu.
Đâm xuyên qua màn sương là những cây cổ thụ cao vời vợi.
Tán lá rậm rạp của chúng cũng không che nổi cảnh sắc hoa đỏ cỏ xanh, yến oanh ríu rít nơi đây.
Động phủ của Hề Hoài là nơi âm u, tịch mịch nhất Khanh Trạch Tông, nằm trên một ngọn núi lơ lửng giữa trời được chống đỡ bởi linh lực, trông như thể nó vừa được ai đó bứng khỏi mặt đất treo lên vậy.
Ngọn núi này chỉ có một dãy dài bậc thang đá đi lên chứ không có tay vịn như trên những đỉnh khác.
Nơi đây cũng có phong cảnh rất đặc biệt.
Từ trên khe núi kéo đổ xuống một thác nước bạc cuồn cuộn, dòng nước chảy xuôi xuống phía dưới hạ lưu, chỉ để lại một dải cầu vồng mờ mờ ảo ảo dưới chân thác.
Men theo cầu thang đi lên một đoạn, có thể thấp thoáng thấy được mái nhà sơn hoa, tường nhà màu đỏ sậm ẩn hiện trong rừng.
Nơi này vừa là nội viện, cũng vừa là lao tù.
Ngọn núi này quanh năm hiu quạnh, cả cổng vào viện cũng khoác lên một dáng vẻ lạnh lẽo.
Phía sau dãy tường đỏ có bố trí một trận pháp cực mạnh, trận pháp này sẽ mở ra mỗi lần Hề Hoài lên cơn điên, giam giữ hắn bên trong, tránh cho lửa không lan ra bên ngoài.
Hề Hoài nhíu nhíu mày giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt là trần nhà trạm trổ hoa văn quen thuộc ở động phủ của hắn.
Hắn còn loáng thoáng nghe tiếng Tùng Vị Việt đang quát tháo ầm ĩ:
"Lão già khốn kiếp kia chắc chán sống rồi.
Lão dám nhốt thiếu tông chủ ba năm nay!"
"Không sai.
Theo tin tức chúng ta điều tra được thì huyệt động kia chính là địa bàn của lão."
"Ta sẽ đốt trụi cái Dược Tông Phủ của lão cho mà xem!"
Tùng Vị Việt tức đến nghiến răng nghiến lợi, ầm ĩ rút ra pháp khí đòi ngay lập tức đi trả thù.
Người đang nói chuyện với hắn đột nhiên kinh ngạc nói: "Thiếu tông chủ tỉnh lại rồi!"
Tùng Vị Việt nghe xong liền dừng bước, chạy ngay tới bên cạnh Hề Hoài bù lu bù loa: "Thiếu tông chủ, ngươi sao rồi? Có phải trúng độc rồi không? Tên lang băm kia nói ngươi chỉ say thôi nhưng ta không tin hắn."
Hề Hoài uể oải ngồi dậy, nheo nheo mắt nhìn về phía Tùng Vị Việt.
Mắt hắn mấy năm nay ở trong bóng tối đã trở nên rất nhạy cảm với ánh sáng.
Đột ngột sáng sủa như vậy khiến hắn rất khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!