Viên đàn chủ là Tổng đàn chủ Huyền Uyên Tông, tiếp xúc với Văn Nhân Ách nhiều nhất, nghiền ngẫm ý người trên cũng giỏi nhất, thấy Tôn chủ lộ ra ánh mắt "Lũ vô dụng" liền vội tiến lên:
"Tôn chủ người hỏi đến chuyện con gái sao? Chuyện con gái ấy mà, hỏi Thư hộ pháp và Cừu đàn chủ không có ích mấy đâu, người nên đến tham khảo thuộc hạ đây này."
Thư Diễm Diễm và Cừu Tùng Tuyết quay sang nhìn Viên đàn chủ, kêu là chuyện con gái mà hỏi các cô lại vô dụng? Các cô không phải con gái à?
Viên đàn chủ không để ý đến bốn ánh mắt sắc như kim châm kia, tiếp tục nói: "Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, tôn chủ muốn cô gái ấy trở thành như thế nào?"
"Bằng bất cứ cách nào, quên được tên đàn ông kia là được." Văn Nhân Ách nói.
Viên đàn chủ béo lùn chắc nịch, giống như đại thúc mập hàng xóm, lúc cười lên đôi mắt nheo lại nhìn rất hiền lành, lời nói ra lại chẳng có điểm hiền lành nào:
"Thuộc hạ nghĩ là có hai cách. Thứ nhất là, giết phắt gã đàn ông đó đi; thứ hai, tìm một gã đàn ông khác, để cho cô gái đó thay lòng đổi dạ, không phải quá tốt rồi sao?"
Văn Nhân Ách nghĩ ngợi, biện pháp thứ nhất trước mắt không được. Bách Lí Khinh Miểu yêu mê mệt Hạ Văn Triều, bây giờ mà Hạ Văn Triều chết đi sẽ thành nốt chu sa máu đầu tim của Bách Lí Khinh Miểu, tình kiếp nghiệt ngã, Tâm ma Nguyên anh làm sao mà qua được. Biện pháp thứ hai trái lại nghe rất ra gì, chỉ là đi đâu tìm đàn ông cho Bách Lí Khinh Miểu đây?
"Ngược luyến phong hoa" nam 1
- Hạ Văn Triều, nam 2
- Văn Nhân Ách, nam 4
- Ân Hàn Giang, đây đó bỏ qua được rồi, nam 5
- trước mắt chưa đầy một tuổi, tạm thời không nên sử dụng, chỉ còn lại nam 3
- Chung Ly Khiêm.
Nhưng thật ra Chung Ly Khiêm lên sân khấu còn muộn hơn nam 5. Hắn ta tận đến khi Hạ Văn Triều kết hôn với Tử Linh Các chủ, làm đại biểu cho đệ nhất thế gia Tu chân giới Chung Ly gia đến chúc mừng mới gặp được Bách Lí Khinh Miểu đang có ý đồ bỏ trốn bị Hạ Văn Triều chặn lại, thời gian từ nay đến đó còn 50 năm nữa.
Văn Nhân Ách không có kiên nhẫn chờ 50 năm, hắn định rằng sau Chính Ma đại chiến, thương thế của mình khỏi hẳn sẽ đến Chung Ly thế gia, đem Chung Ly Khiêm trói lại đem tới ném vào một chỗ với Bách Lí Khinh Miểu, từ từ bồi dưỡng ra tình cảm đi thôi.
"Biện pháp cũng được đấy." Văn Nhân Ách tán thưởng nhìn Viên Đàn chủ một cái, "Việc này tạm để đấy không nói, ta trước cứ tập trung vào Chính Ma đại chiến, sau chiến sự luận công ban thưởng."
"Vâng!" Năm người cùng nói.
Kế tiếp Hội nghị, Thư Diễm Diễm trình bày an bài của chính đạo, vài vị đàn chủ mỗi người lại nêu nên ý kiến của mình, cuối cùng định ra kế hoạch nghênh chiến, phân công nhiệm vụ chiến đấu của từng người rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng nghị sự, Viên đàn chủ đến cạnh Thư Diễm Diễm dò hỏi: "Thư hộ pháp, tôn chủ thích cô nương nào rồi à?"
"Làm sao?" Thư Diễm Diễm lườm Viên Đàn chủ, "Ngươi muốn nhân tình kiếp của Tôn chủ để ám hại hắn à?"
Thư Diễm Diễm nói đến ngang ngược, Viên Đàn chủ xua tay: "Không có không có, sao mà có chuyện đó được."
Trong lúc hai người đối thoại, ba vị đàn chủ khác cũng ló sang, ngay cả Cừu Tùng Tuyết chỉ còn sót lại một cái đầu lạnh như băng cũng thể hiện biểu tình "Nếu ngươi đang nói đến việc ám sát Ma tôn thì ta đây lúc nào cũng có tinh thần", bốn đôi mắt nhìn chăm chằm Thư Diễm Diễm.
Thư Diễm Diễm thở dài nói: "Các ngươi nghĩ nhiều rồi, theo như kinh nghiệm nhiều năm của ta, hẳn là không phải Tôn chủ coi trọng cô gái kia, muốn thu đồ đệ thì đúng hơn. Hắn cứ nhất quyết muốn một môn nhân chính đạo tu Vô tình đạo. Chả hiểu kiểu gì!"
Bốn vị đàn chủ lập tức khuyết thiếu hứng thú, đồ đệ thì có gì hay. Ma tu không chú trọng truyền thừa môn phái như Chính đạo. Tâm pháp tu luyện của họ là đoạt, lúc tâm trạng tốt cũng sẽ truyền thụ cho thuộc hạ, còn đệ tử thì để làm gì?
"Thế Tôn chủ muốn thu đồ đệ làm gì? Hắn tu Sát lộ đạo, chẳng lẽ còn muốn chờ đệ tử lên chém mình?" Viên đàn chủ khó hiểu nói.
"Ta biết làm sao được, dù gì tư chất của cô gái kia tốt thật, mười tám tuổi Trúc cơ, cùng năm đó đạt Kim đan, mỗi tội đầu óc lớn lên đều chỉ dính lên người đàn ông." Thư Diễm Diễm nhún vai, bước nhanh rời khỏi tổng đàn, nàng vẫn còn một đống mỹ thực đang chờ đến thưởng thức đây.
Mấy vị đàn chủ nghe được tốc độ tu luyện của Bách Lí Khinh Miểu xong cũng xôn xao gật đầu, tư chất như vậy đáng chú ý thật. Thấy người ưng ý liền muốn thu làm đệ tử cũng không phải không có.
Thuộc hạ đi rồi, phòng nghị sự chỉ còn Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang, hắn nói:
"Từ giờ đến Chính Ma đại chiến cũng còn hai ba tháng, trong lúc này ngươi hãy nỗ lực đột phá Cảnh hư kỳ đi, cũng là một phần chiến lực."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!