Chương 37: Phòng Trực

Mới vừa tới tầng hai, một luồng hơi lạnh buốt đã chạy dọc từ bàn chân lên đỉnh đầu.

Tào Thiến xoa xoa cánh tay, cảm thấy lạnh đến hơi khó chịu.

Cô đứng trên cầu thang nhìn Hình Diệp đang quan sát gì đó ở chỗ xa trong hành lang, bèn cố chịu cái lạnh đi đến bên cạnh anh.

Vừa nhìn theo ánh mắt Hình Diệp, cảnh tượng trước mắt khiến cô phải kinh hoàng.

Không chỉ là một bức "Mona Lisa mỉm cười", trên vách tường hành lang ở tầng hai treo đầy những bức tranh này.

Một nữ sinh mặc đồng phục cắn ngón tay mình rồi điên cuồng bôi máu lên đó, vừa bôi vừa phát ra tiếng cười khiến người khác phải rùng mình.

"Khặc khặc khặc, một tranh hai mươi điểm, hai tranh hai mươi điểm, khặc khặc."

Từ góc nghiêng khuôn mặt có thể nhận ra cô ta chính là Bạch Nhứ.

Vậy phải làm thế nào đây, trong tay Tào Thiến chỉ có một khẩu súng, nhưng công kích vật lý chưa hẳn có thể khiến Bạch Nhứ bị thương.

"Thừa dịp ả ta chưa chú ý đến chúng ta, mau xuống lầu đi." Hình Diệp nói.

Dựa theo những bức tranh kia có thể nhận ra Bạch Nhứ vẫn chưa vẽ xong tất cả, hẳn sẽ có thời gian hành động.

Hình Diệp đã cầm điện thoại trong tay, nếu như lúc này Bạch Nhứ tấn công anh sẽ lập tức khởi động "Khúc an hồn" trong điện thoại.

Bút vẽ lại vẽ một mã QR ít nhất phải cần năm phút, quá phí thời gian, Tào Thiến không thể cản được.

Hình Diệp để Tào Thiến đi đầu, còn người có năng lực đối phó với Bạch Nhứ như anh sẽ bọc hậu.

Cũng may là phán đoán không sai, Bạch Nhứ không để ý đến hai người, chỉ chăm chú vẽ tranh.

Sau khi tiến vào tầng một, trong hành lang chẳng có bức họa nào hết.

Rõ ràng phòng của cô ta ở tầng một, tại sao không treo tranh lên tường?

Tào Thiến còn đang nghi ngờ, Hình Diệp đã chỉ chỉ phòng trực.

Phòng trực của dì quản lý ký túc có ánh đèn lóe lên.

Bắt đầu từ khi họ tiến vào dị không gian, toàn bộ người trong phòng ở tầng bốn đến tầng một đều đã ngủ thiếp đi.

Trong dị không gian không có ánh đèn, dưới tình huống không chuẩn bị đèn pin, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của vầng trăng máu ngoài cửa sổ, một thời gian dài mắt sẽ bị hoa.

Duy chỉ có phòng trực nho nhỏ này đúng là có đèn sáng.

Vả lại lúc sáng khi Hình Diệp ở ký túc xá nữ, dì quản lý có phản ứng với cái tên Bạch Nhứ, nhất định dì ta biết gì đó.

"Gõ cửa thử xem." Hình Diệp ra hiệu cho Tào Thiến gõ cửa.

Tào Thiến chợt phát hiện mình hiểu được ý của Hình Diệp.

Cô là người ở trong ký túc xá nữ, nằm trong phạm vi của dì quản lý, cũng hẳn là đối tượng trong chức năng bảo vệ của dì, cô gõ cửa sẽ có hiệu quả tốt hơn Hình Diệp.

Tào Thiến giơ tay gõ cửa, đồng thời nói: "Dì ơi dì ở đâu thế ạ? Cháu là Tào Thiến ở phòng 312."

"Đây đây, sao cháu lại ở chỗ này?" Giọng nói quen thuộc của dì quản lý vang lên.

Một người vốn không nói dối như Tào Thiến sẽ không trả lời nguyên nhân mà chỉ nói: "Dì ơi ở tầng hai có một kẻ rất đáng sợ, dì có thể cho cháu đi vào tránh một chút được không ạ?"

"Mau vào đi!" Dì quản lý không hành động giống như lời đồn là sau 11:30 sẽ tuyệt đối không mở cửa, trái lại còn nhanh chóng mở ra kéo Tào Thiến vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!