Ăn tối xong, Lâm Cảnh lấy cớ chưa làm xong việc, sớm trốn vào thư phòng, ôm một quyển sách rất chịu khó chăm chú xem.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, miệng nhếch một nụ cười khẽ khó mà nhận thấy.
Nhẹ nhàng búng tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện một cái ly đế cao, bên trong là chất lỏng đỏ nhạt, tản mát ra hương rượu thản nhiên, pha lẫn một chút mùi hoa hồng.
Mà trong lâu đài nơi xa, Quỷ hút máu bá tước bề ngoài nhã nhặn tuấn mỹ đang nằm dựa vào tường cạnh lò sưởi, vừa nâng lên rượu đỏ trong tay, đột nhiên thấy cái ly trước mặt thình lình biến mất, vì vậy trợn mắt há hốc mồm.
Ba giây sau, người hầu gái tựa cửa ngủ gật bị một tiếng gào thét làm tỉnh lại.
"Vô liêm sỉ! Đó là Bordeaux 69 năm của lão tử!"
Tây Mặc bưng rượu đỏ trong tay nghiền ngẫm cười cười, còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải lấy cớ gì đi quấy rối tên nhân loại ngốc nghếch kia, đột nhiên nghe được có người nhẹ nhàng... Đạp cửa.
Ách, đúng vậy, tuyệt đối là đạp cửa, nhưng mà rất cẩn thận, cũng không thô lỗ, hẳn là đang cầm đồ trên tay, không tiện nhấn chuông.
Tây Mặc nhíu mày, thả ly rượu trong tay xuống, ra phòng khách mở cửa.
Ngoài cửa đứng một thiếu niên tóc đen xinh xắn, hai tay nâng một khay bánh lớn.
"Thân vương." Đường Đường nằm mơ cũng không nghĩ tới người mở cửa lại có thể là Tây Mặc, vì vậy bị dọa cho hồn phi phách tán.
"Không được kêu!" Tây Mặc kịp thời đón được cái khay bị rơi xuống từ tay Đường Đường, thần sắc bình tĩnh uy hiếp.
"Vâng." Đường Đường không dám nói gì nữa.
"Ngươi tới làm gì?" Tây Mặc nhíu mày nhìn thứ đang cầm trong tay.
"Chủ... Chủ nhân làm bánh xốp nướng ô mai, bảo tôi đem một ít tới." Đường Đường cúi đầu.
"Đem về." Tây Mặc nâng cằm Đường Đường, đôi mắt nheo lại hung ác nhìn cậu, "Có biết phải nói với họ Hàn thế nào không?"
"Dạ biết." Đường Đường trong mắt phiếm lệ quang, "Tôi đến gõ cửa, không có người."
"Đi đi." Tây Mặc nhét lại cái khay vào tay cậu, "Nói sai một chữ, ta sẽ hủy ngươi."
Đường Đường bưng khay, vội chạy đi.
Tây Mặc lạnh lùng cười, xoay người đóng cửa.
"Vừa rồi có người?" Lâm Cảnh nghe được động tĩnh, từ thư phòng thò ra nửa cái đầu.
"Hình như vậy, có điều anh mở cửa lại không thấy ai." Tây Mặc cười cười với cậu, "Có muốn ăn trái cây không?"
"Không cần." Lâm Cảnh lùi về thư phòng, nhanh chóng đóng cửa.
Tây Mặc bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, dáng tươi cười như hoa hồng trong đêm, diễm lệ mà quỷ dị.
Sáng hôm sau rời giường, trên bàn cơm bữa sáng hệt như trước vô cùng hoa lệ, bánh mì lúa mạch thêm tùng lộ mật ong, phối hợp soup gan ngỗng cùng chim bồ câu được chế biến theo cách tiêu chuẩn, tản mát từng trận hương thơm mê người.
Lâm Cảnh ngồi cạnh bàn ăn, khẩu vị gì cũng không có.
"Không thích?" Tây Mặc săn sóc hỏi cậu, "Vậy em muốn ăn gì, anh đi làm lại?"
"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu, thành thành thật thật mở miệng, "Anh sau này không cần phiền toái như vậy, tôi không quen."
"Ăn không quen, hay là không quen anh làm?" Tây Mặc ôn nhu nhìn vào mắt cậu.
"..." Lâm Cảnh mấp máy miệng, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!