Chương 7: Tiểu xử nam và đại lưu manh

Lâm Cảnh ăn xong mì tôm thì đến xem qua phòng ngủ, thấy Tây Mặc vẫn đang an tĩnh ngủ, chỉ là chăn mền bị đạp xuống đất, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay đi đến, muốn giúp hắn đắp chăn lại, ai ngờ tay vừa vươn ra, chợt nghe người trên giường trầm thấp rên rỉ một tiếng, Lâm Cảnh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt màu đỏ của Tây Mặc.

"Anh tỉnh rồi?" Lâm Cảnh đắp chăn lên người hắn.

"Ừ, năng lực tự lành của quỷ hút máu đều rất mạnh." Tây Mặc gật gật đầu, chống người ngồi dậy, "Cảm ơn cậu thu lưu tôi."

"Không có gì." Lâm Cảnh ngồi bên giường, "Anh đánh nhau với người ta?"

"Là quỷ hút máu khác trong thành bảo." Tây Mặc cười chua xót, "Kỳ thật bình thường bọn họ cũng hay khi dễ tôi, tôi cũng sớm quen rồi, nhưng mà lần này bọn họ lại vũ nhục mẫu thân tôi…"

"Không sao rồi, chuyện đó, anh cũng đừng quá để trong lòng." Tâm Lâm Cảnh có chút đau xót, quỷ hút máu này thật là đáng thương.

"Cậu có hiểu rõ Huyết tộc không?" Tây Mặc đột nhiên hỏi cậu.

"… Một chút thôi." Lâm Cảnh thành thành thật thật trả lời, "Ba ba tôi là giáo sư chuyên nghiên cứu Huyết tộc, có đôi khi sẽ nói với tôi vài chuyện, nhưng mà tôi không có hứng thú."

"Vậy cậu biết rõ được bao nhiêu?" Tây Mặc cười nhìn cậu.

"Ừm, biết được huyết tộc có năng lực tự chữa trị, thường cách một đoạn thời gian thì phải hút máu, sợ đồ làm bằng bạc, sợ ánh mặt trời, sợ..." Lâm Cảnh đột nhiên nhớ tới một việc, "Sao anh lại không sợ ánh mặt trời với đồ làm bằng bạc?!!"

Lần đầu anh ta đến  nhà mình là dùng cái nĩa bạc ăn bò beafsteak, sau đó lại cùng mình đi bơi giữa ban ngày!

"Ha ha." Tây Mặc cười cười, "Mẫu thân tôi không phải Huyết tộc, cho nên tôi có được vài phẩm chất riêng mà Huyết tộc khác không có."

"… Mẹ anh là nhân loại?" Lâm Cảnh trợn to mắt.

"Mẫu thân của tôi là công chúa." Tây Mặc thở dài, như thể lâm vào hồi ức, "Đáng tiếc bà không yêu vương tử, lại yêu một quỷ hút máu, còn sinh ra tôi, về sau bị một Huyết tộc khác phát hiện, nửa đêm phóng hỏa thiêu rụi tòa thành nhà tôi…"

Lâm Cảnh mềm lòng lại đơn thuần, nghe câu chuyện lòng vô cùng chua xót.

"Cha mẹ tôi đều bị thiêu chết, lúc ấy tôi chỉ có ba tuổi, được quản gia hảo tâm cứu ra ngoài." Thanh âm Tây Mặc càng ngày càng nhỏ, về sau cơ hồ biến thành tiếng thì thầm: "Tôi muốn báo thù cho họ, nhưng lại luôn không thành công, có phải tôi rất vô dụng không?"

Ánh đèn vàng trên tường trong trẻo chiếu xuống, trong đôi mắt quỷ hút máu có ánh nước loang loáng, Lâm Cảnh không biết làm sao, "Anh anh anh đừng khóc a, giờ báo không được thù cũng không sao, sau này hãy tính."

"Bây giờ tôi ngay cả nhà cũng mất." Tây Mặc cười khổ, "Bọn họ đã đốt nhà của tôi, còn phong ấn pháp lực của tôi..."

"Xấu xa như vậy?" Lâm Cảnh oán hận, mấy thằng quỷ hút máu đó thực đáng giận! Nghĩ nghĩ, Lâm Cảnh hào khí vạn trượng vỗ ngực một cái, "Đừng sợ, sau này anh cứ ở nhà tôi, chúng ta cùng nhau từ từ nghĩ cách!"

"Tôi có thể ở lại nhà cậu?" Tây Mặc nghe vậy ngẩng mạnh đầu, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

"Đương nhiên có thể!" Lâm Cảnh lời thề son sắt, "Anh yên tâm, anh thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu! Tôi tuyệt đối sẽ không đuổi anh đi!"

"Cảm ơn cậu." Tây Mặc cầm chặt hai tay Lâm Cảnh, "Về sau tôi nhất định sẽ hảo hảo "báo đáp" cậu."

Quỷ hút máu thân vương không có hảo ý nhấn mạnh hai chữ "Báo đáp", nhưng mà người nào đó quá ngu ngốc trì độn, không hề phát hiện.

Năng lực tự chữa trị của Quỷ hút máu cường đại đến vượt quá tưởng tượng, sáng ngày hôm sau, Lâm Cảnh là bị mùi thơm của đồ ăn hun cho tỉnh, sau khi đứng dậy vào bếp xem xét, Tây Mặc đang làm món sườn heo muối xông khói.

"Tỉnh rồi?" Tây Mặc lau lau tay vào tạp dề, "Tới dùng cơm đi."

"Nhà của tôi sao có thể có những thứ này?" Lâm Cảnh nhìn bàn ăn mở to hai mắt.

Bánh mì nướng kẹp rau xà lách xanh biếc và trứng tráng vàng óng ánh, bánh mì cuộn phó mát tan chảy ấm ấm, kiwi và anh đào trộn thành salad đựng trong chén thủy tinh, sườn heo muối xông khói được rán hơi cháy, toát ra từng trận hương thơm mê người…

So sánh với bữa sáng ba cái bánh quẩy một ly sữa đậu nành của mình, Lâm Cảnh cảm thấy bữa sáng này quả thực có thể xưng tụng là xa hoa cấp đế vương.

"Là sáng nay tôi đi mua đó." Tây Mặc đem một tô soup cuối cùng dọn lên bàn, "Tôi không còn ma pháp, nhưng vẫn còn chút  bảo thạch cùng mã não, sáng nay tôi ra tiệm trang sức bán đi hai viên, sau đó mua mấy thứ này."

"Như vậy ngại lắm a." Lâm Cảnh có chút băn khoăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!