Chương 6: Đây là nhiệm vụ gian khổ bậc nhất

Đường Đường ngoan ngoãn ăn cơm lại ngoan ngoãn uống thuốc, vết thương không đến hai ngày đã sắp thành sẹo.

"Muốn ăn dứa không?" Hàn Dật Phong bưng đĩa trái cây vào nhà.

"Muốn!" Đường Đường ngồi dựa vào thành giường, cười tủm tỉm há miệng.

"Tự mình ăn." Hàn Dật Phong đem đĩa trái cây và nĩa đặt vào tay cậu, "Tôi xuống lầu pha ly trà, sẽ quay lại ngay."

"Vâng." Đường Đường gật gật đầu, tự mình đút trái cây vào miệng, động tác không có chút gì là không tiện.

Hàn Dật Phong sờ sờ đầu cậu, xoay người ra cửa.

Bước ra hoa viên, chỉ thấy Ngô Đồng đang nằm trên ghế phơi nắng.

"Tìm anh có việc." Hàn Dật Phong đem tạp chí đắp trên mặt hắn lấy xuống.

"Làm sao vậy?" Ngô Đồng mấy ngày nay phải chiếu cố Đường Đường bị Beith cắn bị thương, còn phải trấn an Beith bị Hàn Dật Phong dọa ngất, bởi vậy nhìn qua có chút rũ rượi.

"Vết thương của Đường Đường vì sao lành nhanh như vậy?" Hàn Dật Phong đi thẳng vào vấn đề.

"Đây là chuyện tốt a." Ngô Đồng ngáp một cái.

"Anh cho cậu ấy dùng thuốc đặc thù gì?" Hàn Dật Phong nhíu mày.

"Thuốc của tôi không phải đặc thù." Ngô Đồng ngồi thẳng người, "Đặc thù chính là thể chất tên nhóc tiểu sủng vật kia."

"Có ý tứ gì?" Hàn Dật Phong nghe không hiểu.

"Họ là sinh vật cấp thấp nhất trong Huyết tộc, có vài quý tộc mua họ về thuần túy để ngược đãi, cho nên khi chế tạo đặc biệt chú ý điểm này." Ngô Đồng tận khả năng ngắn gọn giải thích, "Những sủng vật này độ mẫn cảm thân thể rất cao, năng lực phục hồi sau khi bị thương cũng rất cao, hơn nữa gene tạo ra Đường Đường cũng có liên quan chút ít đến việc này."

"Vậy cậu ấy có khả năng sống quá ba năm không?" Hàn Dật Phong hỏi.

"Tôi thật sự không biết." Ngô Đồng lắc đầu, "Bằng không cậu đến hỏi Lâm bá phụ đi, bác ấy cả đời nghiên cứu Huyết tộc, nói không chừng sẽ biết chút gì đó."

"Mấy hôm trước tôi đã tìm bá phụ rồi, bác ấy nói sẽ tra giúp tôi." Hàn Dật Phong đứng lên, "Đúng rồi, bá mẫu nói anh có thời gian thì qua chơi, bà làm mứt táo giòn cho anh ăn."

"Được." Ngô Đồng gật gật đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Anh muốn hỏi Lâm Cảnh?" Hàn Dật Phong chủ động mở miệng.

"Em ấy…vẫn khỏe chứ?" Ngô Đồng do dự hỏi.

"Cậu ta khỏe hay không, anh tự đi xem không phải sẽ biết sao?" Hàn Dật Phong thả một cái chìa khóa lên bàn, "Nhà cậu ta đấy, tặng cho anh."

Ngô Đồng giật mình một chút, miệng tựa hồ nói câu cám ơn.

Hàn Dật Phong cười lắc đầu, xoay người trở về phòng, đẩy cửa chỉ thấy Đường Đường đã ăn dứa xong, đang ngồi bên mé giường mang dép lê.

"Muốn đi toilet?" Hàn Dật Phong hỏi cậu.

"Không phải, ăn xong đồ rồi, định đi rửa chén." Đường Đường chỉ chỉ cái dĩa trái cây rỗng.

"Để đó tôi." Hàn Dật Phong đem tiểu gia hỏa nhét trở lại trong chăn, "Ngủ một giấc thật ngon, chiều chúng ta về nhà."

"Chủ nhân." Đường Đường gọi lại Hàn Dật Phong đang chuẩn bị đi ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong ngồi trở lại bên giường, "Chỗ nào không thoải mái?"

"Không phải." Đường Đường lắc đầu, "Tôi muốn giúp chủ nhân làm việc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!