Chương 50: Chúng ta đều là kẻ điên

Lâm Cảnh hoàn toàn không hiểu được chuyện gì, vì vậy cứ bám theo Tây Mặc hỏi, nhưng mặc kệ cậu hỏi thế nào, Tây Mặc đều chỉ nói cho cậu hai câu.

Thứ nhất, em bây giờ đã có được sinh mệnh vĩnh hằng.

Thứ hai, em vĩnh viễn không được rời khỏi anh, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Hậu quả gì?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.

"Ví dụ như… Sẽ bị anh làm đến không xuống được giường." Tây Mặc cười xấu xa nhìn cậu.

"Anh là tên khốn!" Mặt Lâm Cảnh lập tức đỏ bừng.

Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, dẫn cậu ra khỏi hầm, từ đầu đến cuối cũng chưa nói cho cậu biết, hậu quả rất nghiêm trọng kia rốt cuộc là gì.

Vì ký kết khế ước sẽ hao phí rất nhiều tinh lực của Huyết tộc, nên vừa lên giường, Tây Mặc rất nhanh đã ngủ, mà Lâm Tiểu Cảnh một bên lại vì phấn khởi cộng thêm kích động, một chút buồn ngủ cũng không có.

Ghé vào trước mặt Tây Mặc muốn gọi tỉnh hắn cùng mình nói chuyện phiếm, lại phát hiện trán hắn có chút mồ hôi lạnh, môi cũng tái nhợt.

Chưa từng thấy bộ dạng hắn thế này bao giờ, Lâm Cảnh mặt nhăn mày nhíu, xuống giường cầm khăn mặt giúp hắn lau mồ hôi.

Tây Mặc mở mắt, nhìn cậu cười, khuôn mặt có chút mỏi mệt.

"Anh rất khó chịu?" Lâm Cảnh hỏi hắn.

"Có chút lạnh, bất quá nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi." Tây Mặc xoa mặt cậu, "Đừng lo."

"Lạnh?" Lâm Cảnh ngồi ở bên giường, "Tôi đi lấy thêm chăn cho anh."

"Không cần." Tây Mặc đem cậu kéo vào lồng ngực mình, dùng chăn chặt chẽ bao lấy, "Ngủ cùng anh là tốt rồi."

"..." Lâm Cảnh thân thể cứng ngắc, một lát sau, lại cảm thấy giữa tình nhân thì không nên không được tự nhiên như vậy.

Bất quá vừa nghĩ tới từ "tình nhân", Lâm Cảnh lập tức cảm thấy càng thêm ngượng ngùng.

Ngẩng đầu lén lút nhìn hắn một cái, lại phát hiện hắn đã ngủ.

Thật sự rất mệt sao? Lâm Cảnh thò tay sờ sờ mặt của hắn, sau đó nhích lại gần.

Bản thân từ nhỏ nhiệt độ cơ thể đều cao hơn người bình thường, dựa vào hắn gần một chút, có phải hắn sẽ không lạnh nữa?

Sáng sớm hôm sau, hai người vẫn còn ngủ say, liền nghe được có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Lâm Cảnh mở to mắt, nhìn thấy Tây Mặc còn chưa tỉnh, vì vậy thật cẩn thận trượt xuống giường đi mở cửa.

"Xin ngài nói cho thân vương bệ hạ, nên rời giường." Quản gia nho nhã lễ độ cúi đầu.

"Sớm như vậy?" Lâm Cảnh nhíu mày.

Tây Mặc thoạt nhìn ngủ vô cùng say giấc, Lâm Tiểu Cảnh thích ngủ biết rõ lúc thế này mà bị đánh thức sẽ rất khó chịu, hơn nữa mình vốn cũng không nỡ đánh thức hắn!

Nhưng hôm qua hắn hình như có nói, hôm nay phải mở hội nghị gì thì phải…

Lâm Cảnh vô cùng mâu thuẫn, ngồi xổm bên giường nhìn Tây Mặc, trong lòng kịch liệt đấu tranh một phen, cảm thấy hội nghị kia có liên quan tới chiến tranh chắc là quan trọng, vì vậy thò tay đẩy đẩy hắn.

Tây Mặc cau mày, không tỉnh.

"Nên rời giường thôi." Lâm Cảnh nhỏ giọng gọi.

Tây Mặc kéo chăn trùm lên đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!