Tuy sớm đã chán ghét cuộc sống ngàn năm như một ngày nơi Thần giới, nhưng Lê Tư Đặc vẫn lập tức cự tuyệt đề nghị đào thoát khỏi Thần giới của Phổ Thụy Khắc.
"Bảo bối ngươi thực cố chấp." Phổ Thụy Khắc khẽ nhíu mày, "Nếu như, ta nhất định khăng khăng thì sao?"
"Ta sẽ tuân theo sứ mạng của ta." Lê Tư Đặc nhìn hắn, gằn từng chữ.
"Nghĩa là, ngươi sẽ cùng ta đối nghịch, sau đó chém rụng cánh của ta, đem ta nhốt dưới đáy sông Thiêng trọn đời?" Phổ Thụy Khắc cười khổ, "Thân ái ngươi thực tàn nhẫn."
"Ta không muốn." Lê Tư Đặc một tay xoa sườn mặt hắn, "Cho nên, xin ngươi đừng."
Phổ Thụy Khắc lắc đầu, cúi đầu chặn lên cánh môi y.
Trong cuộc sống sau đó, Phổ Thụy Khắc cũng không đề cập lại chuyện này, Lê Tư Đặc cho rằng lần kia hắn chỉ là nhất thời cao hứng, cũng không hỏi lại, cho đến một ngày, Phổ Thụy Khắc thần tình hưng phấn mang theo y bay khỏi Thần giới, hướng đến một nơi hoàn toàn mới.
Trên đại lục mênh mông cự thạch nằm từng cụm, sừng sững một tòa lâu đài xám do cự thạch làm nên, trên đỉnh nhọn là Thập giá dựng thẳng, vách tường phủ đầy hoa tường vi trắng, trước cửa nhà còn có một mảnh cỏ, xanh rờn mềm mại.
"Lễ vật dành tặng ngươi, bảo bối." Phổ Thụy Khắc từ phía sau ôm y.
Lê Tư Đặc quay đầu nhìn hắn.
"Không có ý tứ gì khác, chỉ là một tòa lâu đài mà thôi." Phổ Thụy Khắc cười cười, "Về sau lúc nhàm chán, không cần lần nào cũng tới Ma giới, ở đây cũng rất đẹp, hơn nữa, chỉ thuộc về hai người chúng ta."
"Phiến đại lục này không thuộc về Thần giới, ngươi không có tư cách có được nó." Lê Tư Đặc tránh khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
"Nhưng nó cũng không thuộc về Ma giới." Phổ Thụy Khắc không để tâm nhún vai, "Nói cách khác, đây chỉ là một mảnh đại lục hỗn độn vô chủ, ta vì cái gì không thể chiếm lĩnh nó?"
Lê Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn.
"Được rồi bảo bối, đừng cáu gắt với ta." Phổ Thụy Khắc kéo vai y qua, "Cùng nhau vào xem, ta bỏ ra rất nhiều tâm tư."
Trong lâu đài thật tráng lệ, so với Thần Điện còn sáng lạn hơn.
"Ta muốn vì ngươi lập nên một đại lục hoàn toàn mới." Phổ Thụy Khắc ôn nhu hôn y, "Bảo bối ta vô cùng yêu ngươi, ngươi chính là lý do cho tất cả những việc ta làm, vậy nên, cho dù không ủng hộ ta, cũng xin ngươi đừng phản đối ta."
Lê Tư Đặc sửng sốt.
Phổ Thụy Khắc cười cười, ôm y đặt lên giường.
Trong phòng ngủ, chiếc phong linh (chuông gió) hình hoa bách hợp va chạm phát ra từng tiếng từng tiếng thanh thúy, cùng âm thanh rên rỉ trầm thấp trên giường hòa lẫn, tràn đầy khí tức tình dục.
Trong cuộc sống từ đó về sau, Phổ Thụy Khắc thường xuyên mang theo Lê Tư Đặc đến lâu đài, ân ái, hoặc là ngắm phong cảnh.
"Bảo bối ta không muốn quay lại Thần giới." Mỗi lần trước khi rời đi, Phổ Thụy Khắc đều ôm y oán trách.
Biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, nhưng Lê Tư Đặc lại luôn cười cười, sau đó mang theo hắn cùng về.
Lần đầu tiên trong đời phản bội Phụ Thần, ở nơi cấm kỵ có được một mảnh đất thuộc về mình, đã là điểm mấu chốt, không muốn, cũng không dám lần nữa vượt rào.
Thần giới đã gió êm sóng lặng mấy ngàn mấy vạn năm, ai cũng không nghĩ tới, bão táp gào thét tới chỉ trong một đêm.
Lê Tư Đặc đang đọc sách trong Thần Điện, đột nhiên thấy một Song dực thiên sứ lảo đảo chạy đến, đầy người máu tươi.
"Làm sao vậy?" Lê Tư Đặc cả kinh.
"Phụ Thần, Phụ Thần phái Thiên Sứ quân đoàn đi bắt Phổ Thụy Khắc đại nhân." Song dực thiên sứ chạy trốn cơ hồ thở không nổi, "Tại Hoắc Lâm Thần Điện."
Lời còn chưa nói hết, Lê Tư Đặc đã vọt đi.
Sáu chiếc cánh thuần trắng mở rộng dưới ánh mặt trời, chiết xạ kim sắc chói mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!