Chương 45: Phúc lợi trước khi chiến đấu

Vài ngày sau, Morris mang theo đại quân Ma tộc chính thức tiến nhập tỉnh Tạp La Mạch Cơ, tụ họp cùng toán quân do Tây Mặc suất lĩnh.

Sau một hồi nghỉ ngơi ngắn, toàn quân lập tức lên đường, tiến về giao giới giữa Ma giới và Quang Minh chi vực – mà tại Tư Khố Trấn, mở màn của chiến tranh đã bắt đầu, khô lâu quân đoàn Ma tộc dưới suất lĩnh của Hàn Dật Phong đang anh dũng chém giết, ngăn cản đội quân tiên phong của Quang Minh chi vực xâm nhập Ma giới đại lục, cũng để đại quân Ma tộc có được thời gian quý giá chuẩn bị cho chiến tranh.

"Chiến trường rất nguy hiểm, em phải một tấc cũng không rời anh, biết chưa?" Đêm cuối cùng trước chiến tranh, Tây Mặc thần sắc nghiêm túc nhìn Lâm Cảnh.

"… Hay là tôi khỏi đi." Lâm Cảnh do do dự dự, những ngày này thế cục biên cảnh càng ngày càng khẩn trương, lực chú ý của mọi người đều đặt ở chiến tranh, hôm trước Tây Mặc trên đường cái giữa ban ngày ban mặt hôn mình, cư nhiên không bị phóng viên phát hiện —— bởi vì tất cả phóng viên đều ở tiền tuyến, trên báo cũng toàn là tin tức về trận chiến tranh này.

Trước kia muốn ra chiến trường, là vì đối với chiến tranh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy nhất định rất kích thích, nhưng mà mấy ngày gần đây, thường xuyên có cú mèo mang đến danh sách thương vong và tình hình chiến đấu mới cập nhật, Tây Mặc cũng không hề như trước đây cả ngày không có việc gì liền trêu chọc mình, rốt cuộc đã biết, chiến tranh không chỉ không phải là một chuyện hay ho, trái lại còn tàn nhẫn huyết tinh, mình thì ma pháp gì cũng không biết, không thể giúp thì thôi, làm sao còn có thể gây thêm phiền?

"Sao lại không đi?" Tây Mặc khẽ nhíu mày, "Anh lại chọc gì khiến em giận?"

"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu, "Tôi không có giận, chính anh phải cẩn thận."

"Vậy chính là sợ cho anh thêm phiền toái?" Tây Mặc nâng cằm cậu.

"... Không phải." Lâm Cảnh không được tự nhiên không thừa nhận, "Chỉ là tôi không muốn đi."

"Tùy em." Lâm Cảnh luôn tư duy nhảy cóc, nên Tây Mặc cũng không truy vấn tiếp, chỉ liên tục ấn lên trán cậu những nụ hôn, sau đó một đường đi xuống ngậm lấy cánh môi.

Đối mặt loại hành vi rõ ràng chính là chiếm tiện nghi này, Lâm Tiểu Cảnh lại ngoài dự liệu không có bất kỳ phản kháng nào, không chỉ không mắng khốn nạn không đạp người, trái lại cư nhiên có chút phối hợp.

Tây Mặc bị cử chỉ khác thường của Lâm Cảnh dọa sợ, kinh nghi vị định dừng lại động tác, muốn biết em ấy rốt cục là giận hay là ngốc luôn rồi.

"Nhìn gì vậy?" Lâm Cảnh mặt đỏ bừng, tại sao lại dừng lại ngay lúc này?!

"… Phúc lợi cho anh trước cuộc chiến?" Tây Mặc hiểu ý, khóe miệng tràn ra ý cười.

"Phúc lợi em gái anh!" Lâm Cảnh mạnh miệng, túm chăn qua trùm đầu, "Cút!"

Tây Mặc kéo chăn ra ném lên đất, sau đó đem Lâm Cảnh kéo vào lòng mình.

Những nụ hôn dày đặc không ngừng rơi trên vành tai mẫn cảm của cậu, áo tắm cũng bị kéo xả vạt trước, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Điểm nhô lên sáng màu trước ngực tinh xảo như bảo thạch, trong không khí có chút đứng thẳng, nhịn không được liền cúi đầu ngậm vào miệng.

Lâm Cảnh nằm trên giường, hai tay gắt gao cầm lấy chăn, trong lòng dù có chút hoảng loạn có chút luống cuống, nhưng rốt cục vẫn không kháng cự động tác ngày càng làm càn của hắn.

Người đối với mình tốt như vậy, đời này cũng sẽ không gặp được người thứ hai.

Anh ấy là Huyết tộc, có sinh mệnh ngàn năm vạn năm, còn mình?

Ngắn ngủi vài thập niên, làm sao còn có thể lãng phí.

Lâm Cảnh nhắm mắt lại, mũi có chút cay cay.

Trăm năm ngàn năm sau, anh ấy có thể nào ngay cả mình là ai cũng nghĩ không ra?

Ủy khuất trong tâm ùn ùn kéo đến, nước mắt còn chưa kịp trượt xuống má, đã bị người nửa đường ôn nhu hôn lấy.

"Sao lại khóc?" Tây Mặc nhìn cậu, "Không muốn?"

Lâm Cảnh lắc đầu, trên má hắn khẽ hôn một cái.

"Bảo bối, em như vậy anh sẽ nhịn không được." Tây Mặc cười khổ.

Lâm Cảnh nhắm mắt lại, chủ động dâng lên cánh môi mềm mại của mình.

Người trong ngực quần áo không chỉnh tề, áo tắm vắt ở khuỷu tay, lộ ra mảng lớn da thịt tinh tế tỉ mỉ, đôi má cũng ửng lên một tia hồng, tuy khẩn trương có chút run rẩy, nhưng vẫn rất nghiêm túc hôn môi dây dưa lẫn nhau, động tác tất nhiên là vừa ngây ngô vừa nhút nhát, nhưng đối với Tây Mặc mà nói, so với bất luận khiêu khích nào cũng hữu hiệu hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!