Chương 42: Các ngươi đều là lưu manh

Bởi vì tìm không thấy Lê Tư Đặc, cho nên đội ngũ đi ăn lạp xưởng chỉ có hai người Tây Mặc và Lâm Cảnh.

Trong nhà hàng nhỏ mờ tối, Lâm Cảnh ngồi trên ghế đẩu lúc ẩn lúc hiện, có chút thất vọng.

Rõ ràng phố đối diện có một nhà hàng lớn nhìn rất xa hoa, miếng bò beafsteak trên poster ở cửa ra vào nhìn vừa đầy đặn lại gợi cảm, vì cái gì không đi vào đó!

Quỷ hẹp hòi! Có tiền như vậy mà lại nhỏ mọn thấy ghê!

"Thức ăn ngon nhất, phải ăn ở những chỗ như vầy." Tây Mặc nhìn ra tâm sự của cậu, đưa tay gõ đầu cậu.

Lâm Cảnh bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Nhân viên phục vụ đưa tới hai ly bia lớn, Lâm Cảnh nếm thử một cái, càng thêm thất vọng.

Cái này là bia nổi tiếng toàn Ma giới đều biết danh trong truyền thuyết? So với đồ bán trong siêu thị căn bản không khác nhau chút nào!

"Dạy em một thứ thú vị." Tây Mặc chỉ chỉ bia trên bàn, "Hoa hublông* dùng làm bia ở Tạp La Mạch Cơ rất đặc biệt, ngậm trong miệng đừng nuốt, qua vài giây sẽ nếm được mùi vị của hoa."*Hoa hublông: Còn gọi hoa bia, tiếng Anh là Hops, là loại hoa dùng làm ra bia. (Hình)

"Thật sao?" Lâm Cảnh bán tín bán nghi ngậm một ngụm, một giây hai giây một phút hai phút, mùi vị của hoa ở nơi nào?!

Tây Mặc dở khóc dở cười, lần đầu tiên gặp người không mẫn cảm với vị bia đến vậy.

Lâm Cảnh đối với bia triệt để đánh mất hứng thú, chính mình chọn một ly nước ép cà chua, một bên uống một bên đợi lạp xưởng.

"Anh chừng nào thì mang tôi đi tìm Dật Phong với Đường Đường?" Lâm Cảnh hỏi Tây Mặc.

"Ngày mai a." Tây Mặc xem thời tiết, "Thời gian này là mùa mưa ở Tạp La Mạch Cơ, buổi tối thường sẽ mưa, chúng ta sáng mai xuất phát, giữa trưa có thể đến nơi bọn họ đóng quân."

"Dật Phong cũng phải cùng các anh ra chiến trường sao?" Lâm Cảnh có chút bận tâm.

Tây Mặc gật đầu.

"Nhưng anh ấy là nhân loại, lại còn không có ma pháp." Lâm Cảnh nhíu mày.

"Đừng lo lắng." Tây Mặc thò đầu qua bên cậu uống một ngụm nước ép cà chua, "Cậu ta là ám linh, trời sinh có thể hấp thu hắc ma pháp, mà Tạp La Mạch Cơ là địa khu hắc ám nhất ma giới, cho nên trong thân thể cậu ta hiện giờ có hắc ma pháp nguyên tố, đủ để trên chiến trường bảo hộ cậu ta không bị thương tổn."

"Có ý gì?" Lâm Cảnh lập tức hỏi, cái đó…Nghe không hiểu!!

Tây Mặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười phốc.

"Sao chứ!" Lâm Cảnh giận, người xưa đã viết, phải không ngại học hỏi kẻ dưới!

"Không có gì, em thật đáng yêu." Tây Mặc véo má cậu ta, mắt tràn đầy ý cười.

"Biến thái!" Lâm Cảnh ôm ly rụt vào trong góc, cảm thấy mình và lưu manh quả nhiên không có cùng hình thức tư duy!

Lạp xưởng nướng xong được đem lên rất nhanh, nhìn vừa béo ngậy lại rất non rất mềm, còn đi kèm rau quả xanh biếc và nấm, cộng thêm một muỗng nhỏ khoai tây nghiền.

"Nếm thử xem." Tây Mặc săn sóc giúp cậu cắt thành miếng nhỏ.

Lâm Cảnh xiên một miếng đưa vào miệng, mắt lập tức lóe sáng, thật ngon!

"Thích sao?" Tây Mặc đem phần của mình giao luôn cho cậu, "Cái này cũng cho em."

"Đây là làm từ cái gì, thịt heo?" Lâm Cảnh hiếu kỳ hỏi.

"Ách, không phải." Tây Mặc lắc đầu.

"Thịt bò? Thịt dê? Gà? Cá?" Lâm Cảnh đem tất cả những thứ mình có thể nghĩ đến nói ra hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!