Chương 40: Trước giờ chinh chiến

Chờ Freddy trở lại Ma giới, sắc trời đã hửng sáng, đẩy cửa thấy Lê Tư Đặc còn chưa ngủ, đang ngồi trên giường nhìn mình.

"Không ngủ được?" Freddy ngồi vào bên cạnh y.

"Đàm phán ra sao rồi?" Lê Tư Đặc hỏi hắn.

"Không có vấn đề gì, ba ngày sau Thần Ma nhị giới cùng lúc xuất chiến, Tây Mặc sẽ mang theo Nặc Lôi cùng Morris xuất phát trước, chúng ta ở lại Ma giới chuẩn bị vật tư cho chiến tranh, đại khái ra biên cảnh muộn hơn bọn hắn khoảng mười ngày." Freddy chui vào chăn, "Ngủ đi bảo bối, sáng mai còn phải mở hội nghị quân sự."

"Ta muốn xuất phát cùng lúc với Tây Mặc." Lê Tư Đặc nhìn Freddy, "Ngươi cùng Nặc Lôi áp hậu."

"Vì sao?" Freddy nhíu mày.

"Không tại sao." Lê Tư Đặc hất cằm lên, "Loại chuyện ngu xuẩn chuẩn bị vật tư này, ta mới không muốn làm!"

"Nhưng mà—— "

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lê Tư Đặc hung hăng trừng mắt ngắt lời hắn, "Nói thêm câu nữa thì lăn đi ngủ trên sàn nhà!"

"..." Freddy bất đắc dĩ nhìn y.

Mà ở bên kia lâu đài, Lâm Cảnh đang cuộn trong chăn phát run.

"Rất khó chịu?" Tây Mặc ngồi xổm bên giường, vươn tay giúp cậu lau mồ hôi lạnh.

Lâm Cảnh gật gật đầu, bờ môi không có một điểm huyết sắc.

Cảm giác không thể nói rõ, cũng không phải ở đau đâu, nhưng chính là khó chịu muốn chết.

Nhìn bộ dạng Lâm Cảnh cuộn thành một đoàn trên giường, mày Tây Mặc nhăn lại, cởi áo tắm của mình ra, xích lõa thân trên tựa bên giường, túm Lâm Cảnh vào lồng ngực mình.

"Ngươi tên cầm thú này!" Lâm Cảnh hữu khí vô lực.

"Cắn anh." Tây Mặc đem đầu cậu ấn vào đầu vai mình.

"Làm chi?" Lâm Cảnh bị dọa lại càng hoảng sợ.

"Máu của Huyết tộc có thể khiến em thoải mái một chút." Tây Mặc ôn nhu vỗ vỗ cậu, "Ngoan, đừng sợ."

"Không!" Lâm Cảnh mãnh liệt kháng nghị, hút máu? Tưởng tượng là muốn ói.

"Nhưng em bây giờ rất khó chịu." Tây Mặc có chút bất đắc dĩ.

"Ngủ một giấc thì tốt rồi." Lâm Cảnh ghé vào vai Tây Mặc, duỗi tay ôm cổ hắn, bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp.

Tây Mặc dưới đáy lòng thở dài, vỗ nhè nhẹ lưng cậu.

"Tây Mặc." Qua một hồi, Lâm Cảnh đột nhiên mở miệng gọi hắn.

"Ừm?" Tây Mặc ngừng lại động tác trong tay, "Sao vậy?"

"Sao tôi lại trở nên như vậy?" Lâm Cảnh hỏi.

"... Sinh bệnh đi." Tây Mặc ngẩn ra, đưa tay xoa đầu cậu, "Hoặc là vì Thần giới, sau này chúng ta không đi nữa."

Lâm Cảnh chôn đầu vào vai hắn, không nói gì.

Đợi Lâm Cảnh ngủ rồi, Tây Mặc nhẹ nhàng nhét cậu vào chăn, mình thì xoay người xuống giường.

Người hầu ngủ gật ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng cường đại lôi dậy, một giây sau, đã bị hung hăng ném xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!