Chương 4: Tôi muốn cậu sống lâu trăm tuổi

Đêm dần sâu, cả tòa thành chậm rãi an tĩnh, mà trong lâu đài nở đầy hoa tường vi, yến tiệc xa hoa lại giờ mới bắt đầu.

Sàn nhà đá cẩm thạch được thảm Ba Tư đẹp đẽ quý giá che đậy, trên bàn tiệc thật dài phủ một lớp khăn bằng lông nhung thiên nga dày nặng, nến trên đế nạm vàng khảm ngọc toát ra ngọn lửa ám hồng (đỏ sẫm), dàn nhạc mặc yến vĩ phục (áo đuôi tôm) diễn tấu giai điệu mỹ diệu, điểm tâm ngọt tinh xảo, rượu đỏ hơi chát, mọi người nâng ly rượu đến đến đi đi, phù hoa lại ồn ào náo nhiệt.

"Thân vương." Một thiếu niên tóc đỏ mặc áo choàng dài hoa quý, uốn éo tựa vào người Tây Mặc, "Sao lại ngồi một mình ở đây?"

"Bên kia quá ồn." Tây Mặc vươn tay điểm điểm đôi môi cánh hoa của cậu, "Tiểu yêu tinh, nghe nói gần đây ngươi cùng bá tước một chỗ?"

"Ghen sao?" Thiếu niên cười khanh khách, hay tay như rắn quấn lên cổ Tây Mặc, "Ai bảo ngài không tới tìm em."

"Gần đây ta có việc." Tây Mặc buông ly rượu đỏ trong tay.

"Vậy là tối nay không có việc?" Thiếu niên vắt chân ngồi trên người Tây Mặc, dung mạo yêu diễm như hoa hồng hé nở trong đêm, "Thân vương, có hứng thú ở đây làm không? Rất kích thích đấy."

"Tại đây?" Tây Mặc khiêu mi, cũng không mở miệng cự tuyệt.

Lễ phục khảm hồng ngọc bị giải khai, thiếu niên quỳ gối giữa hai chân Tây Mặc, mở ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi thay hắn phục vụ.

Người chung quanh tự giác thối lui, không ai dám nhìn thẳng.

"Danny, đêm mai đến tòa thành của ta đi." Tây Mặc thở hào hển vươn tay bắt lấy tóc cậu.

Thiếu niên nâng mắt nhìn hắn, miệng không có cách nào nói chuyện, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp.

Đèn treo thủy tinh chợt tỏ chợt mờ, rọi chiếu bao nhiêu thối nát của Huyết tộc.

Ở một góc đại sảnh, vô số sủng vật thiếu niên bị trói cổ tay ném trên đất, cấp cho người chà đạp tiết dục.

Danny không thể nghi ngờ chính là sủng vật thông minh nhất, bởi vì cậu biết rõ, nên làm thế nào mới có thể lấy lòng chủ nhân.

Trong chốn địa ngục mạnh được yếu thua này, vĩnh viễn không có ánh sáng, chỉ có bóng tối, mới là vĩnh hằng.

Khi nắng sớm xua tan màn sương mù dày đặc, thành thị ngủ say cũng dần thức tỉnh.

Trong căn hộ trên tầng cao, Đường Đường cuộn trong tay Hàn Dật Phong mà say giấc nồng.

Nhìn thời gian thấy còn sớm, Hàn Dật Phong cũng không vội rời giường.

Thiếu niên cạnh người ngủ an tĩnh như con mèo nhỏ, cơ hồ một chút động tĩnh cũng không có, tóc đen mềm mại rũ trước trán, che khuất hàng mi thật dài, đôi môi hơi hé mở, ẩn ẩn có thể trông thấy đầu lưỡi phấn nộn.

Tiểu gia hỏa xinh đẹp.

Dường như cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, Đường Đường đưa tay dụi dụi mắt, tỉnh lại.

"Chào buổi sáng." Hàn Dật Phong cào cào mũi cậu.

"Ngô...." Đường Đường theo bản năng cọ cọ vào lồng ngực Hàn Dật Phong, sau đó duỗi lưng một cái.

Áo ngủ bị cuốn lên trên bụng, lộ ra một hình xăm trên thắt lưng xinh xắn.

Bên dưới đồ đằng (hình, biểu tượng vật tổ) quỷ dị, có một văn tự màu xanh như rắn.

Hàn Dật Phong dựng thẳng chân mày, trên người tiểu gia hỏa này sao lại có thứ đó?

Đường Đường không hề cảm thấy sắc mặt Hàn Dật Phong khẽ biến, duỗi lưng cho hết mỏi rồi lại chui vào chăn.

"Còn muốn ngủ?" Hàn Dật Phong chọc chọc trán cậu.

"Ừm." Đường Đường đem nửa cái đầu đều rút vào trong chăn, đã từng ngủ dưới sàn nhà lạnh như băng, cũng từng ngủ nơi hầm tối âm u, giờ đột nhiên có thể có một ổ chăn ấm áp như vậy, lòng thấy tham luyến không nỡ rời, nghĩ muốn hưởng thêm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!