Trước khi đi Thần giới, Tây Mặc mang theo Lâm Cảnh đến một đại điện trống trải.
"Tới nơi này làm gì?" Lâm Cảnh hiếu kỳ nhìn bốn phía.
"Tắm rửa." Tây Mặc cởi áo ngoài của mình, chỉ chỉ cái hồ nước cực lớn ở chính giữa, "Cùng nhau."
"Anh cái đồ biến thái!" Lâm Cảnh bị hù sững sờ, lung tung túm lấy áo ngoài, lại bị một phát kéo lại.
"Ngao ngao!" Lâm Cảnh giãy dụa.
"Đây không phải nước suối bình thường." Tây Mặc gõ gõ đầu cậu ta, "Đây là để tăng thuộc tính của một người đó!"
"Vậy thì sao!" Lâm Cảnh dùng sức gỡ tay hắn ra.
A a đừng! Cái loại chuyện này! Tưởng tượng đã thấy khủng bố rồi! Thí thí sẽ rất thảm! Còn có thể tàn phế!
"Thần giới không giống với Ma giới, em muốn đi vào trong đó, nhất định phải đề cao đẳng cấp phòng ngự của mình." Tây Mặc một bên cởi cúc áo sơ mi của cậu ta một bên lừa gạt, "Nghe lời, thể chất bây giờ của em mà đi Thần giới sẽ gặp nguy hiểm."
"Tôi nghe không hiểu!" Lâm Cảnh liều mạng che cổ áo mình.
"Em không cần phải hiểu, ngoan ngoãn nghe anh là được!" Tây Mặc đẩy tay cậu ra, có chút luống cuống thuận tay kéo một cái, áo sơ mi hơi mỏng lập tức bị xé rách, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực trắng nõn.
"Anh khốn nạn!" Lâm Cảnh bị dọa mặt trắng bệch, "Đã nói là không khi dễ tôi nữa!"
Tây Mặc dừng tay, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
"Tôi không đi Thần giới nữa!" Lâm Cảnh khẩn trương vô cùng.
"Vậy không cởi quần áo." Tây Mặc thỏa hiệp một bước, cầm tay cậu, "Cứ như vậy vào nước, được không?"
Lâm Cảnh suy tư một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận, vì vậy gật đầu.
"Em sẽ không hối hận chứ?" Thấy cậu đã đáp ứng, đáy mắt Tây Mặc ngược lại lướt qua một tia do dự, "Đây là hắc ma pháp tuyền (Tuyền: suối), một khi dây vào khí tức nơi đây, em sẽ… Thể chất của em, sẽ có chút biến hóa."
"Cái gì biến hóa?" Lâm Cảnh hỏi.
"… Thuộc tính hắc ám sẽ tăng cường." Tây Mặc trả lời.
"Có thể sinh bệnh không?"
"Sẽ không."
"Có khó chịu không?"
"Sẽ không."
"Có thể biến thành hình thù gì kỳ lạ không?"
"Sẽ không, em sẽ không có bất luận cảm giác gì, vẫn như hiện tại, chỉ có điều năng lực phòng ngự đối với Thần giới sẽ tăng cường, những thứ khác, cái gì cũng không thay đổi." Tây Mặc vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, "Được hay không?"
Nghe qua không có gì lớn, Lâm Cảnh rất sảng khoái đáp ứng.
Trong khoảnh khắc bước vào nước suối, không biết có phải là ảo giác không, Lâm Cảnh cảm thấy Tây Mặc cầm chặt tay phải của mình, giống như có một thoáng căng thẳng.
Nước ở Ma pháp tuyền rất lạnh, ngâm không đến năm phút, Lâm Cảnh đã cảm thấy xương cốt cũng bắt đầu đau.
"Bảo bối kiên trì một chút." Tây Mặc ôm chặt thân thể cậu, "Một lát là tốt rồi."
"Còn phải thêm bao lâu?" Lâm Cảnh đông lạnh đến môi trắng bệch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!