Áo ngủ màu lam nhạt bị ném ra sàn, Lâm Cảnh hàng mi run nhè nhẹ, tay cũng khẩn trương cầm lấy chăn.
"Đừng sợ." Tây Mặc liên tục hạ xuống những nụ hôn nhu hòa lên mặt cậu, "Nếu không thoải mái liền nói cho anh, đừng miễn cưỡng."
"Cậu ta hiện tại rõ ràng cũng rất không thoải mái." Lâm Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, cửa ra vào đột nhiên truyền đến một thanh âm lơ đãng.
Cửa sổ bị mở mạnh ra, gió đêm hơi lạnh ùa vào phòng ngủ, đem không khí mập mờ ái muội thổi không còn một mảnh.
Lâm Cảnh thân thể có chút run rẩy, không đợi kịp phản ứng, đã bị Tây Mặc dùng chăn bọc kín.
"Có cần che luôn đầu vậy không a?" Lê Tư Đặc khinh bỉ.
"Các ngươi cút ra ngoài cho ta!" Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Freddy khóe miệng co rút, từ bệ cửa sổ nhảy xuống, lôi kéo Lê Tư Đặc ra phòng khách.
Tây Mặc hận đến ngứa răng, bất quá hiện tại hiển nhiên không phải lúc đánh nhau, dù có nghĩ thế nào, cũng là đồ ngốc trong chăn kia trọng yếu hơn.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc đem cậu từ trong chăn lôi ra.
Lâm Cảnh mặt đỏ bừng, tay nắm chặt cái chăn.
"Em ngủ trước một mình, anh đuổi bọn họ đi sẽ quay lại với em, được không?" Tây Mặc thanh âm ôn nhu muốn chảy nước.
Lâm Cảnh lỗ tai đỏ như thể chỉ một giây sau sẽ bốc cháy.
Tây Mặc thích nhất biểu tình ngốc ngốc của cậu, vì vậy lại nhịn không được cúi đầu, mút cắn cánh môi đã bị mình chà đạp đến sưng đỏ kia, không nỡ buông ra.
"Bảo bối! Chúng ta cũng tới hôn một cái a!" Sau lưng đột nhiên nổ tung một thanh âm, y như tiếng sấm.
Lâm Cảnh bị dọa đến khẽ run rẩy, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi Tây Mặc.
Tây Mặc cảm giác mình có xu thế bạo phát, quay đầu nhìn lại, Nặc Lôi đang ôm Morris hôn bất diệc nhạc hồ, Morris đáng thương mặc áo ngủ tơ lụa lỏng lẻo, dép lê cũng chỉ mang một chiếc, tóc vàng nhạt xinh đẹp lại càng lộn xộn hơn, hiển nhiên là bị người nào đó trực tiếp từ trên giường khiêng sang đây xem náo nhiệt.
Tây Mặc nhịn thật lâu, mới không có trước mặt Lâm Cảnh quá bạo lực, chỉ là không nói một lời từ trên giường đứng lên, lại giúp Lâm Cảnh đắp kín chăn, cuối cùng mới kéo lấy hai người dư thừa kia ra phòng khách.
Trên salon, Lê Tư Đặc đang ghé lên người Freddy ăn bữa ăn khuya.
"Không phải ba giờ trước mới ăn xong sao?" Freddy có chút bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch vân vê tóc y.
Lê Tư Đặc thời điểm hút máu vô cùng chăm chú, cho nên hoàn toàn không để tâm Freddy đang nói cái gì.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon, sắc mặt khó coi xoay xoay chiếc nhẫn mã não trên tay, nhìn bốn người kia một lời không nói.
Nặc Lôi tiếp tục ôm Morris nghiên cứu cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, rất bất ngờ chính là, lần này Morris chẳng những không chóng mặt đến ngất, cư nhiên còn có chút phối hợp.
Chúng ta mới không có thấy ánh mắt muốn giết người của thân vương! Chúng ta là tới hôn môi! Chụt!
Hai tên khốn kiếp này! Freddy trong lòng âm thầm nguyền rủa một câu.
Nhưng khi nhìn đến Lê Tư Đặc một mực nằm sấp trước ngực mình không chịu dậy, Freddy chỉ có u oán thở dài.
Cho nên, vẫn là chính mình phải mở miệng?
Nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết.
"Khụ khụ." Freddy ho khan một tiếng, đem đầu chuyển hướng Tây Mặc, "Không có nhận được hồi âm của cú mèo, lo lắng ngươi gặp chuyện không may, cho nên khụ khụ, sang đây xem một chút, kỳ thật ta muốn nói chính là, đêm nay ánh trăng rất không tồi..."
Lê Tư Đặc thiếu chút nữa bị một ngụm máu tươi làm sặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!